Sơn khí nhật tịch giai, Phi điểu tương dữ hoàn. Thử hoàn hữu chân ý, Dục biện dĩ vong ngôn. (**)
[() (*) Ẩm tửu kỳ - Tào Điềm:
Cất nhà trong cảnh nhân gian
Ngựa xe chẳng vướng bụi trần vào đây
Hỏi ông sao được như vầy?
Tâm hồn cao viễn, đất này hẹp thôi
Rào đông hái cúc chiều nay
Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà
Đẹp thay sắc núi chiều tà
Đàn chim về tổ la đà cánh bay
Bao chân ý - cảnh sắc này
Muốn tìm ngôn ngữ giãi bày, lại quên.]
Đọc một hồi, ánh mắt nàng si ngốc, trong mắt lộ ra vẻ hướng tới.
Lạc Thanh Chu viết xong, để bút xuống, làm khô mực nước phía trên, đưa cho nàng, nói:
- Mặc dù cuộc sống như vậy rất tốt đẹp, nhưng, thật ra rất mệt mỏi, mà lại cũng rất cô độc. Người lớn tuổi, hoặc là người bi quan chán đời, có lẽ mới thích.
Tần Vi Mặc tiếp nhận bài thơ, lại kinh ngạc nhìn một lần, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, cuộc sống như vậy, thật ra, nếu có một người tri tâm bồi tiếp, vẫn rất tốt. Vi Mặc... Thật rất yêu thích.
Lạc Thanh Chu tránh đi ánh mắt của nàng, nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta tiếp tục viết cố sự đi.
Tần Vi Mặc lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, có chút cúi đầu nói:
- Được.
Lập tức cầm bút mực lên, miệng lại nhỏ giọng nói thầm:
- Tỷ phu thật nhát gan...
Lạc Thanh Chu giả bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đọc cố sự.
Sau khi viết xong hai hồi của cố sự, Lạc Thanh Chu lại đọc mấy bài thơ từ.
Sau khi làm xong, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, sắc trời bên ngoài cũng không biết từ bao giờ đã tối đen.
Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, cáo từ nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi giữ kỹ những thứ này. Trời đã không còn sớm, ta còn muốn trở về đọc sách. Mấy ngày nay cũng không có đọc sách, trong lòng luôn cảm giác thiếu một chút gì đó.
Tần Vi Mặc nghe hắn nói như vậy, mặc dù trong lòng rất không nở, lại không dám giữ lại, đành phải đứng lên, ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, cảm ơn ngươi...
Lạc Thanh Chu biết được nàng vì sao nói lời cảm tạ.
Vì chính nàng, cũng vì Tần phủ.
Nhưng thật ra Lạc Thanh Chu làm hết thảy cũng là vì chính hắn.
Tần phủ không còn, hắn và Tiểu Điệp chỉ sợ rất nhanh liền không còn.
Huống chi, nơi này có nhiều người đáng yêu như vậy.
Hắn cũng không bỏ được.
- Nhị tiểu thư, nghỉ ngơi sớm, ngày mai nếu có thời gian, ta sẽ lại tới.
Lạc Thanh Chu cáo từ rời đi.
Lúc đi ra khỏi cửa, Thu nhi vội vàng cầm giày của hắn, ngồi xổm xuống ôm chân của hắn, giúp hắn xỏ giày vào.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:
- Thu nhi cô nương, lần sau tự ta xỏ là được.
Thu nhi giúp hắn mang xong, đứng lên cười nói:
- Như vậy sao được, cô gia vất vả đến kể chuyện xưa cho tiểu thư nhà ta, đùa tiểu thư nhà ta vui vẻ, nô tỳ cũng không dám lười biếng.
Lạc Thanh Chu cười cười, đi ra cửa.
Châu nhi đi ra từ bên cạnh gian phòng, hừ lạnh nói:
- Nói là vì tiểu thư, còn không phải mình thèm thân thể cô gia, muốn thừa cơ ôm chân cô gia một chút.
- Châu nhi chết dầm kia, lại nói bậy ta xé nát miệng của ngươi.
- Ai nha, tiểu thư, Thu nhi thẹn quá thành giận! Thu nhi muốn làm tiểu nha đầu động phòng của cô gia, tiểu thư người cho phép không?
- Lại nói bậy!
- Ha ha ha...
Hai tiểu nha hoàn ở bên ngoài náo trò.
Trong phòng, thiếu nữ yếu đuối một thân váy áo trắng thuần an tĩnh đứng phía trước cửa sổ, nhìn thân ảnh biến mất khỏi cửa ra vào, thần sắc kinh ngạc.
Một lúc lâu sau.
Khẽ thở dài một tiếng, miệng thì thào đọc lấy:
- Hái cúc đông dưới rào, khoan thai gặp Nam Sơn... Tỷ phu, cùng một chỗ... Không tốt sao?
Lạc Thanh Chu ra cửa, trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, đi về phía trước.
Lúc sắp đi đến Linh Thiền Nguyệt cung đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, mặc váy áo vải thô màu đen, nắm trong tay một thanh kiếm từ trên đường phía trước đi tới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thân ảnh kia sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu, bước nhanh hơn, trong tay nắm thật chặt chuôi kiếm.
Lạc Thanh Chu dừng bước.
Khi hai người đối mặt nhau, hắn đột nhiên nói:
- Hạ Thiền cô nương, nếu như ngươi rất cần tiền...
Thiếu nữ đột nhiên dừng bước, dừng một chút, quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi lạnh như băng nói:
- Ta... Có tiền.
Ngừng một chút, lại băng lãnh tăng thêm một chữ:
- Nhiều.
Lạc Thanh Chu nhún vai, không tiếp tục lắm miệng.
Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp băng lãnh, nắm chặt kiếm, bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh nàng đơn bạc nhỏ yếu dần dần đi xa, trong đầu không khỏi nghĩ tới một màn nhìn thấy tối hôm qua, chẳng biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một trận khó chịu không hiểu.
Đi trên đường trở về.
Trong lòng hắn nói thầm: Dù sao đêm nay không có chuyện gì, chờ một lúc cơm nước xong xuôi, đi giúp nàng trồng hoa, thuận tiện nhìn Tứ Tứ và Tây Tây một chút.
Nghĩ đến Tứ Tứ và Tây Tây, hắn liền nghĩ tới một màn đầy trời tuyết lớn, trong hẻm nhỏ yên lặng không người, hai đứa ăn mày nhỏ bé đói khổ lạnh lẽo, ở một chỗ ôm nhau, run run rẩy rẩy trong gió tuyết đang gào thét, chờ đợi tử vong.