- Cô gia thật tuấn... Khó trách tiểu thư bị mê thần hồn điên đảo. Ngay cả Thu nhi cũng hầu như cố ý dẫn dụ Tiểu Điệp trò chuyện về cô gia.
Tiểu nha hoàn đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ.
Lạc Thanh Chu đi vào phòng.
Thu nhi nhìn thấy hắn, cười cười, vội vàng đi đến cửa thư phòng gõ cửa một cái, nói khẽ:
- Tiểu thư, cô gia tới.
Tần Vi Mặc đang ngẩn người trước bàn dài, nghe được tiếng nói, hai con ngươi lập tức sáng lên, đứng lên.
Thu nhi ở ngoài cửa ra vào ngồi xuống nói:
- Cô gia, nô tỳ cởi giày cho ngươi.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói không cần, hai tay tiểu nha hoàn đã ôm chân của hắn, bắt đầu cởi cho hắn.
- Tạ ơn Thu nhi cô nương.
- Cô gia khách khí, đây là việc nô tỳ phải làm.
Thu nhi cất kỹ giày, cười đẩy cửa phòng ra.
Lúc này, Châu nhi từ đi vào cửa vạch trần nàng:
- Thu nhi, phu nhân và Nhị công tử tới, đều không thấy ngươi cởi giày cho bọn hắn đây.
Thu nhi vội nói:
- Phu nhân có Mai nhi hỗ trợ, Nhị công tử lại không đi vào, tại sao ta phải giúp công tử cởi?
Đợi Lạc Thanh Chu vào trong nhà, cửa phòng đóng lại, Châu nhi hừ lạnh:
- Ta thấy ngươi chính là thèm thân thể cô gia.
- Đừng nói bậy, cẩn thận bị cô gia nghe được.
- Ta muốn nói đấy, ngươi cả ngày vụng trộm hỏi Tiểu Điệp về chuyện của cô gia, đừng cho rằng ta không biết.
- Ta là vì tiểu thư.
- Vậy ngươi tối hôm qua nằm mơ ôm ta, hai chân kẹp lấy ta, miệng một mực hô hào cô gia cô gia, cũng là vì tiểu thư?
- Ngươi nói bậy! Ta không có!
- Ngươi có! Ta muốn nói cho cô gia biết, nói ngươi mỗi lúc trời tối đều nằm mơ muốn thị tẩm cho cô gia… Ưm...
Thu nhi một tay bịt miệng của nàng, mặt mũi tràn đầy xấu hổ gấp gáp mà kéo nàng ra ngoài.
Lạc Thanh Chu tiến vào thư phòng, đi tới trước bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua chữ nhỏ xinh đẹp lít nha lít nhít trên bàn, nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mắt, nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi đang sao chép?
Tần Vi Mặc thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, hôm nay ngươi đọc, Vi Mặc viết cho.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cầm lên cục mực nói:
- Được.
Tần Vi Mặc ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, sáng nay... Ngươi đi khi nào?
Lạc Thanh Chu nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy tuyên nói:
- Trời vừa sáng, sau khi phu nhân đi ta liền đi.
- Tỷ phu, tối hôm qua...
- Đúng rồi Nhị tiểu thư, lấy thêm một quyển giấy tuyên đi, thi từ hôm trước và ngày hôm qua, ngươi cần một lần nữa viết lại.
- ...
Tần Vi Mặc thấy hắn không chịu nhắc lại chuyện tối ngày hôm qua, đành phải ngậm miệng, cầm qua một quyển giấy tuyên sạch sẽ từ bên cạnh.
- Nhị tiểu thư, ta đọc, ngươi viết. Đề mục mỗi bài thơ từ, chính ngươi xem viết là được. Còn tính danh...
Tần Vi Mặc mở rộng giấy tuyên, cầm viết, chấm mực ngưng thần, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, đọc đi...
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, một lần nữa đọc lại thi từ làm trong hôm trước và hôm qua.
Sau khi thiếu nữ viết xong tất cả thi từ.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Hôm nay sẽ viết tiếp hai hồi « Tam Quốc Diễn Nghĩa » đi, số chữ có chút nhiều, Nhị tiểu thư nếu mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Đúng rồi Nhị tiểu thư, trí nhớ ngươi như thế nào? Nếu ta để cho ngươi viết xuống thơ từ mới, ngươi trong hai ngày có thể nhớ hết không?
Tần Vi Mặc giật mình, cười nói:
- Nếu là tỷ phu làm, mặc kệ nhiều hay ít, Vi Mặc đều có thể nhớ.
Lạc Thanh Chu không khỏi nói:
- Nhị tiểu thư quả nhiên lợi hại. Đáng tiếc, thân là thân nữ nhi, không thể tham gia khoa cử.
Tần Vi Mặc mỉm cười, cúi đầu nhìn bút mực trên giấy tuyên nói:
- Cho dù có thể đi thi khoa cử, Vi Mặc cũng không có tâm tư kia. Vi Mặc thích thanh tịnh, không thích quan trường.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Điều này cũng đúng, Tần nhị tiểu thư chỉ thích an tĩnh, sao có thể tiến vào loại địa phương ô uế ồn ào náo động kia, không xứng.
Tần Vi Mặc che miệng cười một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, lời này cũng không thể nói lung tung, nếu truyền đi, người ta làm quan cũng không thuận đâu. Mà tỷ phu về sau khoa cử cao trung, không phải cũng muốn làm quan sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Cũng không nhất định.
Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, nói khẽ:
- Tỷ phu, thật ra không làm quan, tìm một địa phương không có ai. Có hoa có cỏ, có ăn, có ở, yên lặng, thật ra rất tốt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn (*) sao? Nhị tiểu thư thích chỗ như vậy?
Tần Vi Mặc giật mình:
- Hái cúc? Tỷ phu, bài thơ này...
Lạc Thanh Chu cười cười, cầm qua cây bút từ trong tay nàng, lại lấy một trang giấy tuyên trống không từ bên cạnh, nói:
- Bài thơ này, Nhị tiểu thư giữ lại.
Nói xong, hắn chấm mực múa bút, viết cả nguyên bài thơ xuống.
Tần Vi Mặc ngưng mắt nhìn, miệng nhẹ giọng nói:
- Kết lư tại nhân cảnh, Nhi vô xa mã huyên. Vấn quân hà năng nhĩ, Tâm viễn địa tự thiên. Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn.