Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 3001 - Liên tiếp thăng ba cấp! Võ Vương hậu kỳ (4)




Lúc này, gậy gỗ và đoản đao trong tay hai người đang chạm vào nhau.

Quần áo trên người của hai người bay phấp phới, tóc dài phía sau tung bay, khí lưu quanh thân ầm ầm rung động, tựa hồ đang so đấu lực lượng của mình.

- Oanh.

Đột nhiên, luồng không khí nổ tung.

Hai người lùi lại.

Đoản đao tay Công Dương Nham đột nhiên “rắc rắc” một tiếng, nát bấy thành vụn.

Hắn nắm chuôi đao trơ trọi, trầm mặc một chút, mở miệng nói:

- Ngươi rõ ràng đã thắng, vì sao còn muốn đánh gãy đứt đao của lão phu?

- Bởi vì ta muốn mọi người biết, gậy của ta cứng hơn.

Lạc Thanh Chu thản nhiên nói.

- Đinh đương...

Chuôi đao trong tay Công Dương Nham rơi xuống đất.

Sau đó, hắn mở miệng.

- Ta chấp nhận thua cuộc.

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người, đi xuống dưới đài.

Nhưng hắn vừa mới đi được vài bước, lưng hắn đột nhiên nổ tung đồng thời, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện mấy cái lôi điện ngũ sắc thô to.

- A.

Toàn bộ thân thể cùng thần hồn của hắn đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết vụ...

Từ Tinh Hà đứng gần nhất cũng bị doạ sợ mà run lên.

Phiêu Miểu Tiên Tông dưới đài, lặng ngắt như tờ.

Giờ phút này, ngay cả người của Cửu Thiên Dao Đài và Bồng Lai Tiên Đảo cũng toàn thân phát lạnh.

Không ai có thể ngờ.

Ngay cả Đại trưởng lão Phiêu Miểu Tiên Tông, đường đường là Võ Vương hậu kỳ của tiên tông đại danh đỉnh đỉnh cũng bị đánh bạo thể.

Ngay cả thần hồn cũng không kịp chạy thoát.

Phải biết rằng, toàn bộ Cửu Châu đại lục có mấy trăm triệu người, nhưng chỉ có mười mấy Võ Vương.

Mà vị đại trưởng lão này, lại là người đứng đầu trong Võ Vương.

Trăm năm trước, đã danh chấn thiên hạ.

Thân là Đại trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên Tông, có thể nói địa vị hắn cực cao, quyền thế ngập trời. Cửu Châu đại lục có bao nhiêu quốc gia và tông môn, đều phải lạnh run dưới uy nghiêm của hắn.

Ngay cả hai đại tiên tông khác cũng phải nể mặt vài phần.

Nhưng giờ phút này, hắn lại đột nhiên bị một thiếu niên đánh bạo thể ở trước mặt người tu luyện thiên hạ, thần hồn bị diệt, thi cốt tan biến.

Ai có thể ngờ được?

Giờ phút này, trên quảng trường, mấy ngàn tu luyện giả đều yên tĩnh đến đáng sợ.

Phiêu Miểu Tiên Tông xong rồi...

Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của họ bây giờ.

Đệ tử thiên tài trong tông môn, chủ một phong, đại trưởng lão, những lực lượng quan trọng nhất này liên tiếp bị giết chết.

Trong tông môn vẻn vẹn chỉ có được hai tên Võ Vương, giờ cũng không còn.

Thực lực của toàn bộ tông môn, thanh danh cùng với uy vọng, từ hôm nay trở đi sẽ hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.

Bắt đầu từ hôm nay, Phiêu Miểu Tiên Tông chỉ sợ đã không còn có thể xưng là một trong tam đại tiên tông của Cửu Châu đại lục nữa, chỉ có thể trở thành môn phái đứng đầu bình thường.

Bọn họ vốn có chênh lệch không ít với hai đại tiên môn khác, hôm nay qua đi, chênh lệch sẽ trở nên lớn hơn.

Trí mạng nhất là danh tiếng của họ đã hoàn toàn bị phá hủy.

Sau này còn có đệ tử ưu tú nào dám gia nhập bọn họ? Không sợ bị thiếu niên trên đài dùng một quyền đánh chết? Không sợ bị những người tu luyện khác của Cửu Châu đại lục cười nhạo chỉ trỏ sau lưng?

Chỉ sợ sau đại hội Cửu Châu lần này, tông môn và quốc gia dựa vào bọn họ đều sẽ lục tục rời đi.

Và Đại Viêm.

Tiểu quốc từng vô danh ở Cửu Châu đại lục này, sau ngày hôm nay, sẽ bởi vì thiếu niên trên đài mà nhảy vọt trở thành tồn tại chói mắt nhất Cửu Châu đại lục.

Đương nhiên, thực lực tổng thể của bọn họ vẫn không cách nào so sánh với các nước lớn và đại môn phái khác.

Nhưng danh tiếng của họ sẽ đạt đến đỉnh cao.

Mà thiếu niên trên đài chiến, từ nay về sau, sẽ danh dương thiên hạ.

Không ai không biết.

Đại hội Cửu Châu lần này sẽ chấn động toàn bộ Cửu Châu đại lục, thậm chí là các đại lục khác.

Có người không khỏi cảm thán thổn thức.

Phiêu Miểu Tiên Tông rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, rốt cuộc đã làm chuyện gì trái với thiên đạo, lại đột nhiên rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.

Vất vả gần ngàn năm mới chen vào hàng ngũ tiên tông Cửu Châu đại lục, lại chỉ dùng mấy ngày, liền ầm ầm rơi xuống thần đàn.

Buồn làm sao.

Đương nhiên, cũng có người âm thầm hả hê khi người gặp họa nói: Đáng đời.

Lúc bọn họ khi dễ áp bách người khác, diệt sát quốc gia và tông môn khác, sao không nghĩ tới người khác đáng thương?

Trong lúc nhất thời, tâm tư của những người tu luyện trên quảng trường đều phập phồng.

Mà trên đài chiến.

Từ Tinh Hà tỉnh táo lại, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên trước mắt một cái, lúc này mới mở miệng tuyên bố:

- Phiêu Miểu Tiên Tông đối chiến Đại Viêm, trận tỷ thí thứ tư, Đại Viêm thắng.

Lúc này đây, dưới đài không có ai kích động hoan hô, cũng không có ai hưng phấn nghị luận.

Bởi vì mọi người giờ phút này đều đang trong trạng thái vô cùng khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, đều quên nói chuyện.