Lạc Thanh Chu rốt cục cũng nâng cao tinh thần, lập tức nắm tay, bắt đầu đánh về phía kiếm ảnh kia.
Bên ngoài kiếm trận, thần hồn Trì Tùng Anh không ngừng vận chuyển hồn lực, như vậy liền có kiếm ảnh kiếm quang cuồn cuộn không ngừng nhanh chóng công kích trong kiếm trận.
Tu vi của nàng là Quy Nhất hậu kỳ, có thể kiên trì một đoạn thời gian rất dài.
Mà đối phương chỉ có tu vi Đại Tông Sư đỉnh phong cùng Quy Nhất sơ kỳ, hơn nữa còn không ngừng dùng man lực cùng nắm tay đánh kiếm trận của nàng, lượng tiêu hao trong có thể chắc chắn nhiều hơn nàng.
Nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy, nàng chắc chắn có thể kiên trì đến thắng lợi cuối cùng.
- Hy vọng tên hỗn đản này không lấy ra cây gậy gỗ đen nhánh kia nữa.
Điều duy nhất trong lòng nàng lo lắng cùng sợ hãi chính là cây gậy đen nhánh có vẻ ngoài xấu xí kia.
Tên hỗn đản kia không biết lấy từ đâu ra một bảo bối như vậy, lại có thể liên tục đánh gãy tám thanh bảo kiếm của nàng, thanh cuối cùng còn là bảo kiếm tổ truyền mà sư tôn lấy làm tự hào kiêu ngạo bấy lâu nay...
Nếu không phải cây gậy kia, nàng đã sớm phát huy ra kiếm chiêu lợi hại nhất của mình, cũng không đến mức chật vật như bây giờ.
- Trảm cho ta.
- Đánh mệt chết tên hỗn đản này.
Nàng cắn răng, tiếp tục thúc dục hồn lực, sử dụng kiếm trận.
Lúc này, đột nhiên “roẹt” một tiếng, trong kiếm trận sáng lên một lôi điện màu đỏ.
Sau đó, một sấm sét màu trắng sáng lên.
Trì Tùng Anh đang nghi ngờ không rõ, đột nhiên cảm thấy toàn bộ thần hồn hít thở không thông.
Sắc mặt nàng biến đổi, cuống quít cúi đầu nhìn lại, lúc này mới kinh hãi phát hiện, thiếu niên kia không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt nàng, đang ngẩng đầu nhìn nàng.
- A——
Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, cuống quít muốn thu hồi kiếm trận tiếp tục công kích, lại đột nhiên phát hiện cả tòa kiếm trận bắt đầu sụp đổ.
Những kiếm ảnh rậm rạp chằng chịt, rất nhanh đã biến mất.
Mà thanh kiếm khống chế kiếm trận kia, thanh phi kiếm lấy máu huyết của nàng luyện chế mà thành không ngờ lại đột nhiên mất đi liên hệ.
Nàng cuống quít phóng ra nhiều thần niệm tìm kiếm.
Nhưng lúc này, thiếu niên trước người lại đột nhiên giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra nói:
- Ngươi là đang tìm nó sao?
Một thanh phi kiếm, nằm ở lòng bàn tay hắn, đã gãy thành hai nửa...
Trong đầu Trì Tùng Anh đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.
Không đợi nàng kinh hãi kêu ra tiếng, một nắm đấm đã phóng đại trong đồng tử của nàng, một quyền “rầm” đánh bay thần hồn của nàng ra ngoài.
Lúc thần hồn nàng vỡ vụn, đột nhiên nhìn thấy trong tay hắn chợt lóe hàn mang, lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, một tay nắm lấy tóc nàng, một tay bắt đầu cắt cổ thân thể nàng...
Trì Tùng Anh trợn tròn hai mắt, muốn thét lên, cuống họng lại giống như bị bóp chặt, kêu không được.
Khuôn mặt của nàng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Giờ khắc này, trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh kinh khủng lúc trước Tuyết Thần Cung cắt đầu người.
Thần hồn của nàng cũng không bị hủy diệt, sau khi nghiền nát, rất nhanh lại bắt đầu ngưng tụ lại.
- Không muốn! Không muốn! A——
Cuối cùng nàng hét lên, giọng nói của nàng run rẩy.
Nhưng dao găm trong tay thiếu niên kia, đã hàn mang chợt lóe, xoẹt qua cổ nàng.
Ngay lập tức, hắn ném cơ thể của nàng trên mặt đất.
Toàn bộ thần hồn của Trì Tùng Anh đều kịch liệt run rẩy, một nỗi sợ hãi hoảng sợ tử vong tràn ngập toàn bộ đầu óc nàng.
Nàng chết mất.
Nhưng đột nhiên, nàng cảm thấy không đúng.
Lẽ ra thân thể bị giết, thần hồn sẽ đột nhiên cảm nhận được đau nhức, thậm chí hôn mê. Làm thế nào nàng lại không cảm thấy bất cứ điều gì?
Nàng sửng sốt một chút, lập tức vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía thân thể trên mặt đất.
Trên cổ thân thể nàng xuất hiện một vết máu màu đỏ, nhưng mà... Giống như chỉ vết thương xước da.
Cổ cũng không bị cắt đứt, đầu cũng không bị cắt xuống.
Nàng chưa chết.
Đầu nàng chưa rơi.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên như được sống lại, vui mừng phát khóc.
- Tiếp tục? Hay là nhận thua?
Lúc này, thiếu niên kia đột nhiên đứng bên cạnh thân thể của nàng mở miệng nói.
Trì Tùng Anh vừa nghe, không chút do dự, cuống quít nói:
- Nhận thua! Ta chấp nhận thua cuộc! Ta thua rồi! Ta... Ô ô... Ta thua... Ta cũng không tiếp tục chiến đấu với ngươi nữa... Ô ô ô...
Cảm giác chết đi sống lại, làm cho nàng bất chấp hình tượng mà khóc lớn.
Tất cả kiêu ngạo cùng ngạo khí, vào giờ khắc này đều sụp đổ, trở nên không có chút ý nghĩa nào.
Còn sống mới là quan trọng nhất.
Nàng khóc lóc thúc dục thần hồn, bay đến trước người mình, thần hồn quy khiếu.
Vừa về cơ thể, nước mắt của nàng đã rơi xuống, tiếng khóc trong miệng của nàng thậm chí còn lớn hơn.
Nàng ngồi dậy, sờ vết máu trên cổ, thân thể đang kịch liệt run rẩy, hiển nhiên vẫn còn hoảng sợ không thôi.