Lúc này, trên lưỡi kiếm của bảo kiếm đột nhiên bắt đầu xuất hiện rất nhiều phù văn màu đỏ vặn vẹo.
Một cỗ khí tức đáng sợ tràn ngập ra.
- Xích Long Kiếm! Đây là bội kiếm của Lưu Vân tiên tử.
- Nghe nói thanh bảo kiếm này đã đi theo Lưu Vân tiên tử mấy trăm năm, là do Long huyết cùng Long cân (gân) của Xích Long luyện chế mà thành, đánh đâu thắng đó, không gì không phá được.
- Thiếu niên kia thật to gan.
Dưới đài có người kinh hô.
Mà trên đài chiến, sau khi Trì Tùng Anh cầm thanh Xích Long kiếm này, khí tức và khí chất cả người đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong mắt nàng lộ ra tự tin cường đại, quanh thân kiếm khí vờn quanh, cả người cũng theo bảo kiếm trong tay, trở nên sắc bén vô cùng.
- Hiện tại, ta muốn ngươi nhìn xem thực lực chân chính của ta.
Trì Tùng Anh giơ bảo kiếm trong tay lên, kiếm ý toàn thân bừng bừng, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm, cả người phảng phất như muốn dung hợp thành một thể với bảo kiếm đỏ thẫm trong tay.
- Xuy...
Nhưng đúng lúc này, trên người Lạc Thanh Chu đột nhiên sáng lên một cái lôi điện màu trắng, cơ hồ trong nháy mắt đến trước mặt nàng, lập tức Như Ý Côn trong tay sớm đã tích tụ đầy lực lượng, “oanh” một tiếng, nện lên kiếm khí hộ tráo cùng các lá chắn khác trước người nàng.
Sấm sét màu đỏ sáng lên.
Tất cả các tầng hào quang hộ thể đều bị phá vỡ trong nháy mắt.
Gậy gỗ lóe ra kim mang cùng lôi điện năm màu, mang theo lực lượng mạnh nhất của Lạc Thanh Chu, nặng nề nện vào ngực nàng.
- Oanh.
Trì Tùng Anh đang ngâm xướng kiếm quyết, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Lúc này, gậy thứ hai của Lạc Thanh Chu lại đập lên.
Trì Tùng Anh phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc kinh hãi, cuống quýt giơ Xích Long kiếm trong tay lên ngăn cản.
- Tranh——
Một tiếng ù ù đinh tai nhức óc vang lên.
Hồng mang cùng kiếm quang nổ tung.
Xích Long Kiếm trong tay nàng đột nhiên kêu rên một tiếng, trên thân kiếm đột nhiên phủ đầy vết nứt, lập tức, toàn bộ thân kiếm vỡ vụn rơi xuống, biến thành mảnh nhỏ.
Lưu Vân tiên tử dưới đài nhìn một màn này, lập tức thân thể chấn động, sắc mặt trắng bệch.
- Bịch.
Trì Tùng Anh chật vật ngã trên mặt đất, vùng vẫy mấy cái, mới một lần nữa đứng lên.
Nàng nắm chuôi kiếm cụt ngủn, ánh mắt đờ đẫn nhìn đối diện, đột nhiên “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt trong nháy mắt từ đỏ ửng trở nên trắng bệch.
Nàng đột nhiên cắn răng, trên mặt tràn đầy tức giận nói:
- Ngươi thật sự cho rằng ngươi thắng sao?
Nói xong, thần hồn của nàng đột nhiên xuất khiếu.
Lập tức, bóng kiếm rậm rạp xuất hiện quanh người thần hồn của nàng.
Lạc Thanh Chu thu hồi cây gậy gỗ đen nhánh trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Ta quên mất, ngươi là tu hồn giả. Vốn tưởng rằng ngươi không có tác dụng gì đối với ta, hiện tại xem ra, vẫn có chút hữu dụng.
Lập tức hắn nắm tay thành nắm đấm nói:
- Đến đây, dùng hết lực lượng toàn thân ngươi đánh ta, tuyệt đối không nên cảm thấy ta rất mị lực mà thương tiếc ta.
Mọi người dưới đài:
- ...
- Chém.
Thần hồn Trì Tùng Anh cắn răng quát một tiếng.
Kiếm ảnh vờn quanh nàng đột nhiên hóa thành một thanh cự kiếm, mang theo khí tức khủng bố, hướng phía Lạc Thanh Chu chém xuống.
- Chính là cảm giác này.
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm tay, không tránh không né, trực tiếp dùng một quyền đánh về phía kiếm mang đáng sợ chém xuống kia.
- Oanh.
Một tiếng nổ vang lên.
Kiếm quang cùng quyền mang nổ tung trực tiếp hất bay hắn ra ngoài.
Hắn rơi xuống đất, lui về phía sau vài bước, vuốt ve nắm đấm của mình một chút, nhìn thần hồn đối diện nói:
- Hơi thất vọng, lực lượng Quy Nhất hậu kỳ, cũng chỉ có một chút như vậy sao? Ngươi có thể thêm một chút lực được không? Còn chưa đủ.
Mọi người dưới đài đều nghẹn họng.
- Tiểu tử này không ngờ dùng nắm đấm trực tiếp đối đầu với một kiếm kiếm hồn hợp nhất của đối phương, hơn nữa nắm tay ngay cả da cũng không bị rách chút nào. Lực phòng ngự này... Thật là một tên biến thái.
- Có chút kỳ quái, lực phòng ngự của thiếu niên này, hình như không đúng lắm. Tu vi đối phương là Quy Nhất hậu kỳ, theo lý thuyết lực phòng ngự của Đại Tông Sư dù có lợi hại hơn nữa cũng không đến mức như vậy...
Trì Tùng Anh trên chiến đài, vừa sợ vừa giận, vừa hận vừa bắt đầu sợ hãi.
Nàng cắn răng một cái, lần nữa sử dụng phi kiếm chém tới, đồng thời, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.
- Oanh.
Lạc Thanh Chu lại dùng một quyền tiếp nhận kiếm của đối phương.
Lúc này, đột nhiên có vô số kiếm khí ngưng tụ kiếm ảnh, bao phủ về phía hắn, giữa các kiếm ảnh đều có từng sợi tơ kiếm khí nối liền, trong nháy mắt bao bọc hắn ở bên trong.
Trong kiếm trận bắt đầu xuất hiện kiếm khí phong bạo.
Vô số kiếm quang kiếm ảnh bắt đầu như cuồng phong bạo vũ bắn nhanh về phía hắn, phong bế tất cả đường lui của hắn.