Trong lòng hắn kinh hãi, lập tức thúc dục tất cả lực lượng trong cơ thể tránh thoát.
Đồng thời, thần hồn cuống quít xuất khiếu, sử dụng phi kiếm chém về phía kính đồng bắn tới lực lượng phía trước.
Nhưng lúc này, Lâm Bồng đã nhân cơ hội lướt tới gần hắn, một kiếm chém ra, ầm ầm rung động, một con rồng bạc bắn ra, trong nháy mắt đánh vào trên người hắn.
Một cỗ lực lượng thật lớn đột nhiên đánh úp lại.
Thân thể trung niên to lớn chấn động, nhất thời bay ngược ra.
Không đợi hắn rơi xuống đất, Lâm Bồng lại chém ra một kiếm, nhất thời xuất hiện mấy trăm kiếm ảnh, cùng nhau chém lên người trung niên to lớn.
Hào quang hộ thể và hộ thuẫn trên người hắn nhất thời vỡ vụn tan ra.
- Bành!
Sức mạnh to lớn rơi vào người hắn.
Hắn nặng nề ngã xuống đất, đồng thời, toàn thân lập tức bị kiếm quang kia cắt ra rất nhiều vết thương.
Nhưng trên người hắn rất nhanh lại ngưng hiện ra lá chắn mới.
Hắn rống giận một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên, trường thương trong tay ‘Ong’ một tiếng, bắt đầu lớn lên.
Nhưng đúng lúc này, gương đồng màu lam trong tay Lâm Bồng lại một lần nữa chiếu về phía hắn.
Một vầng hào quang màu xanh rơi trên người hắn.
Hồn lực của trung niên to lớn vừa xuất ra, nhất thời đình trệ ở cánh tay, toàn bộ thân thể cũng trong nháy mắt dừng tại chỗ.
Mặc dù chỉ có trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng trong nháy mắt đã có vạn thay đổi.
Sau khi hắn toàn lực tránh thoát, bảo kiếm trong tay Lâm Bồng đã ‘rầm’ một tiếng, chém xuống đỉnh đầu hắn.
- Phốc...
Hào quang hộ thể hắn ngưng hiện ra, trong nháy mắt vỡ vụn.
Lưỡi kiếm sắc bén nở rộ kiếm quang chói mắt, mang theo tiếng kiếm xẹt qua không khí, rơi vào trên đầu hắn, trong nháy mắt phá vỡ tóc và da đầu của hắn.
Cảm nhận được khí tức của tử vong.
Hắn không ngần ngại, vội vàng hét lên:
- Ta chấp nhận thua cuộc!
Mà người của Thiên Hùng Tông dưới đài, cũng vội vàng quát:
- Hạ thủ lưu tình! Chúng ta chấp nhận thua cuộc!
- Ồ!
Bảo kiếm trong tay Lâm Bồng đột nhiên ngừng lại.
Đồng thời, kiếm quang trên kiếm, cũng trong nháy mắt thu lại, biến mất không thấy.
Kiếm khí cùng sát khí, giống như mưa rào mùa hè, đến nhanh, cũng đi nhanh.
Trong nháy mắt, đã là bầu trời trong sáng vạn dặm.
Lâm Bồng thu hồi bảo kiếm, lui về phía sau hai bước, chắp tay nói:
- Cát trưởng lão, cảm ơn đã nhường.
Trung niên to lớn tên Cát Minh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nặng nề thở dốc trong chốc lát, không cam lòng nói:
- Nếu không phải ngươi có bảo kính kia, lão phu tuyệt đối sẽ không thua ngươi!
Lâm Bồng chỉ cười không nói gì.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, hắn đích thật là chiếm tiện nghi vì có bảo kính này.
Nhưng quy củ tỷ thí, cũng không có nói không được sử dụng pháp bảo cùng linh bảo, chỉ cần là đồ đạc của mình, mặc kệ cái gì cũng có thể sử dụng, thậm chí là độc vật, khôi lỗi linh thú vân vân.
Phiêu Miểu Tiên Tông bọn họ nhà lớn nghiệp lớn, pháp bảo cùng linh bảo tự nhiên nhiều hơn tốt hơn so với tông môn khác, trách thì trách tông môn của mình không được.
Lúc này, Từ Tinh Hà tuyên bố:
- Phiêu Miểu Tiên Tông đấu với Thiên Hùng tông, Phiêu Miểu Tiên Tông thắng!
Lâm Bồng chắp tay hướng dưới đài, ánh mắt nhìn Đại Viêm bên kia một cái, đi xuống chiến đài.
Cát Minh cũng lộ ra vẻ mặt chật vật cùng tức giận đi xuống.
Trận tiếp theo, Bạch Hải Quốc đấu với Tuyết Thần Tông, kỳ quái chính là, Bạch Hải Quốc thế mà trực tiếp thối lui rời khỏi.
Vì vậy, Tuyết Thần Tông lọt vào vòng trong.
Đại Viêm cùng Phiêu Miểu Tiên Tông thắng thi đấu cùng với Tuyết Thần Cung vào thẳng, bốc thăm đối chiến.
Lúc này đây, Bạch Y Sơn tự mình lên đài bốc thăm.
Mà bốc thăm Tiên Tông, lại là phong chủ Nhạc Dương Lâu của Lục Tiên Phong, tự mình lên đài.
Hai người gặp nhau, Bạch Y Sơn vẫn tao nhã chắp tay chào hỏi.
Nhạc Dương Lâu thì chỉ gật đầu.
Tuyết Thần Cung lên đài, là một nữ tử mặc váy trắng đeo mạng che mặt, khí chất lạnh như băng, thanh lệ thanh nhã, giống như một đóa tuyết liên trên băng sơn.
Chúng tu luyện giả dưới đài, đều đang thấp giọng nghị luận tông môn thần bí mới quật khởi mấy năm gần đây này.
- Nghe nói Tuyết Thần Cung nằm trên đỉnh ngọn núi sông băng ở Bắc Cực, bên trong tông môn đều là nữ tử, hơn nữa sau khi xuống núi đều đeo mạng che mặt hoặc mặt nạ, không dùng bộ mặt thật để gặp người khác...
- Đệ tử trong môn rất ít khi xuất hiện ở thế tục, cũng không tham gia các loại tỷ thí, cũng rất ít thi triển tu vi cùng công pháp, vô cùng thần bí...
- Theo sư phụ ta nói, năm ngoái người của Thiên Khôi Tông đi tìm bọn họ gây phiền toái, kết quả đi hơn năm mươi người, toàn bộ đều biến mất, không còn trở về nữa...
- Thiên Khôi Tông chính là tông môn xếp hàng trong mười tông môn đứng đầu Cửu Châu đại lục chúng ta, từ đó về sau, tên Tuyết Thần Cung mới xuất hiện trong danh sách các môn phái...