Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2966 - Miểu sát! (1)




Lạc Thanh Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thấp giọng nói:

- Tiểu nha đầu, là muốn buộc đuôi ngựa sao? Hay muốn trở thành một con lừa nhỏ?

Thân thể thiếu nữ cứng đờ, dừng tại chỗ.

Ván đầu tiên kết thúc.

Ván thứ hai, Phiêu Miểu Tiên Tông đấu với Thiên Hùng Tông, vẫn là ba trận định thắng bại.

Thiên Hùng tông, tựa hồ có chút do dự.

Nhưng vẫn có một gã thanh niên to lớn, đi lên chiến đài, cũng nhìn Đại Viêm bên này một cái.

Rõ ràng là hắn ta đang khuyến khích bản thân.

- Đại Viêm nho nhỏ người ta đều có thể đánh thắng Phiêu Miểu Tiên Tông, huống chi ta đường đường là Thiên Hùng Tông.

Những người khác của Thiên Hùng tông cũng là ý nghĩ này.

Phiêu Miểu Tiên Tông trải qua hai lần tỷ thí với Đại Viêm, đã rơi xuống thần đàn, hơn nữa rất nhiều đệ tử tinh anh của tông môn đều đã bị giết.

Lúc này, chính là thời khắc tốt nhất bọn họ giẫm lên Phiêu Miểu Tiên Tông, leo lên vị trí đại tông thứ ba của Cửu Châu đại lục.

Tuy nhiên, kết quả không phải như họ mong muốn.

Trận tỷ thí đầu tiên, Phiêu Miểu Tiên tông phái một đệ tử tu vi giống như thanh niên to lớn kia đi lên, dựa vào công pháp cường đại cùng linh bảo trong tay, chỉ dùng mấy trăm chiêu, đã đánh thanh niên to lớn kia nằm sấp trên mặt đất.

Bởi vì Thiên Hùng tông tựa lưng vào Bồng Lai Tiên Đảo, cho nên đệ tử Phiêu Miểu tiên tông vẫn chưa hạ tử thủ.

Trận đầu tiên, Phiêu Miểu Tiên Tông thắng.

Trận thứ hai, Thiên Hùng Tông trực tiếp phái một trưởng lão Quy Nhất trung kỳ đi lên.

Mà Phiêu Miểu Tiên Tông, vẫn chỉ phái một đệ tử đi lên.

Nhưng danh tiếng của đệ tử này cũng không nhỏ, Lâm Bồng, xếp hạng thứ nhất Phiêu Miểu bảng lần trước, thiếu niên thành danh, hiện giờ bất quá ba mươi tuổi, đã là cảnh giới Quy Nhất trung kỳ.

Đồng thời, hắn có được một loại thể chất đặc thù, khiến cho hắn mỗi lần đột phá cũng không có bất kỳ bình cảnh gì, cho nên tốc độ tu luyện rất nhanh.

Theo Từ Tinh Hà tuyên bố tỷ thí bắt đầu, hai người lập tức bắt đầu chiến đấu.

Dưới đài chiến.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu đang sáng rực nhìn đệ tử thiên tài của Phiêu Miểu Tiên Tông trên đài.

Mỗi người của Phiêu Miểu Tiên Tông lên đài, hắn đều sẽ cẩn thận quan sát.

Hạ Thiền thì yên lặng đứng ở bên cạnh hắn, ngoan ngoãn khéo léo, hoàn toàn không còn lạnh như băng cùng lãnh khốc giết người trên chiến đài lúc trước.

Mọi người Đại Viêm bên cạnh đều nhìn chậc chậc khen ngợi, vẻ mặt hâm mộ.

- Không nghĩ tới thật đúng là người trong phủ Lạc công tử...

- Lạc công tử thật đúng là thâm tàng bất lộ, trong phủ tùy tiện một người đi ra, lại có thể miểu sát cao thủ cảnh giới Quy Nhất...

- Đây là phúc phận của Đại Viêm ta, ánh mắt bệ hạ thật lợi hại...

Nam Cung Hỏa Nguyệt ở một bên thì lạnh mặt, không nói một lời.

Thỉnh thoảng nàng liếc về phía bàn tay hai người đang nắm chặt, mấy lần muốn nói chuyện, rồi lại nói không nên lời.

Bởi vì nàng biết, thiếu nữ trước mắt này, mới là nữ nhân đầu tiên chân chính xứng với thực của hắn, ngay cả Tần gia nhị tiểu thư cũng không sánh bằng, huống chi là nàng.

Hơn nữa, thân phận hiện tại của hắn là Lạc Khanh, là cô gia của Tần gia, là trạng nguyên khoa mới - Lạc Thanh Chu, mà không phải Sở Phi Dương nhà nàng.

- Hừ.

Cho nên, nàng chỉ bất mãn thấp giọng hừ một tiếng, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Trước mặt mọi người, lôi kéo, xoa xoa, thành thể thống gì.

Lạc Thanh Chu vừa nhìn trên đài, một bên rất tự nhiên dùng ngón tay vuốt ve bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ trong tay, đối với lời nói của nàng, không biết là thật sự không nghe thấy, hay là cố ý làm bộ như không nghe thấy.

Ngược lại Hạ Thiền bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên một chút.

Song phương trên đài đã bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Trung niên của Thiên Hùng Tông cầm trong tay một cây trường thương, vừa ra tay đã là lôi đình chi kích, chiêu chiêu đều có tiếng gió sấm, đồng thời, thần hồn cũng sử dụng phi kiếm công kích.

Mà Lâm Bồng của Phiêu Miểu Tiên Tông đối diện, tay cầm một thanh bảo kiếm, ngay từ đầu chỉ là phòng ngự.

Một phút sau.

Bảo kiếm trong tay hắn đột nhiên gào thét một tiếng, hóa thành một con rồng bạc, hùng hổ nhào tới.

Hắn bắt đầu từ bị động biến thành chủ động, công kích như cuồng phong bão táp, liên miên không dứt, càng ngày càng nhanh.

Mà trung niên to lớn đối diện, bắt đầu ở vị trí phòng thủ.

Song phương lại kịch chiến nửa canh giờ, bất phân thắng bại.

Lâm Bồng chém ra một kiếm, đột nhiên lui về phía sau, lập tức từ trong ngực lấy ra một cái gương đồng màu lam, chiếu vào trung niên to lớn, nhanh chóng miệng lẩm bẩm.

Trung niên to lớn vừa đánh tan kiếm quang của hắn, đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng khủng bố bao phủ mà đến, trong nháy mắt khóa chặt thân ảnh cùng khí tức của hắn, khiến cho hắn đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.