Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2951 - Thư sinh quyền (3)




Lạc Thanh Chu nhìn cô nói:

- Cô nương, cũng không phải tiểu sinh sợ chết, tiểu sinh chỉ cảm thấy, ngươi với ta không oán không cừu, chỉ là luận bàn mà thôi, cần gì phải liều mạng. Tử nói...

- Bớt dông dài! Không dám ký thì đi xuống! Đừng lãng phí thời gian ở đây!

Lam Lăng nhất thời quát lạnh một tiếng.

- Ồ... Tiểu sinh kia liền ký...

Lạc Thanh Chu lại phiêu dật viết tên mình.

Từ Tinh Hà nhìn thoáng qua, tuyên bố:

- Đại Viêm cùng Phiêu Miểu Tiên Tông, trận tỷ thí thứ hai, bắt đầu!

Lạc Thanh Chu đi tới, đứng đối diện Lam Lăng, lại chắp tay nói:

- Cô nương, Tử nói, oan gia nên giải không nên kết, không bằng chúng ta...

Hắn còn chưa dứt lời, một đạo kiếm khí đột nhiên bay tới.

Hắn cuống quít nghiêng người né tránh, tay áo rộng lớn bên tay phải nhất thời bị chém xuống một mảnh.

Lam Lăng vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, cho nên ngay từ đầu vẫn chưa tới gần, chỉ rút kiếm phóng thích kiếm khí thăm dò một chút.

Dù sao công pháp Nho đạo thiên kỳ bách quái, biến hóa khó lường, không thể nắm bắt.

Điều duy nhất nàng biết chính là, không thể để cho người tu luyện Nho đạo trong miệng lẩm bẩm có từ, bất kể là niệm thơ, niệm từ, hay là niệm văn chương, thậm chí nói chuyện, đều vô cùng nguy hiểm.

Thiếu niên này, mặc dù nàng chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng đã xem qua trên bức họa, cũng nghe nói qua.

Tài tử Đại Viêm, sủng thần của nữ đế, nghe nói còn là một con rể.

Nhưng rốt cuộc hắn sinh ra ở nơi nào, rốt cuộc nhập môn ở nơi nào, nàng cũng không biết.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không để ý lai lịch của một tiểu thư sinh, càng sẽ không hao phí lực lượng đi dò xét hắn.

Nàng để ý đối với Đại Viêm, ngoại trừ Nguyệt Dao ra, còn có chính quyền Đại Viêm.

Bất quá từ sau khi Nguyệt Dao trở lại Đại Viêm, liền mai danh ẩn tích. Nàng dò xét thật lâu, cũng không tìm được tung tích của đối phương, mỗi lần thám tử sắp tìm được, đều đột nhiên tử vong, giống như có một bàn tay to vô hình, đang bảo vệ nàng ta và người nhà của nàng.

Nàng tự mình đi vài lần, cũng không thể tìm được, thẳng đến một năm trước, ở Vân Vụ sơn mạch Đại Viêm phát hiện tung tích của nàng, nhưng vẫn bị nàng ta phát hiện trước.

Nàng rất tò mò, nữ nhân kiêu ngạo kia rốt cuộc tự cam chịu sa đọa gả cho một nam tử gì.

Thánh tử Bồng Lai Tiên Đảo tựa hồ biết, nhưng nàng bóng gió hỏi thăm nhiều lần, đối phương cũng không nói cho nàng biết, chỉ nói cho nàng biết, nữ nhân kia gả cho một người bình thường, bảo nàng không cần đi quấy rầy nàng ta nữa.

- Người bình thường?

Càng như vậy, nàng cũng muốn hảo hảo nhục nhã nàn ta một phen.

Lúc trước nàng ta là thiên chi kiêu nữ, kinh diễm thiên hạ, ở trên lôi đài chỉ dùng mấy chiêu, đã làm cho thanh danh mình vất vả tu luyện nhiều năm tích góp bị giẫm lên trong bùn lầy, bị người ta nhạo báng.

Thù này, nàng nhất định phải báo.

Sự xấu hổ này, nàng nhất định phải đòi lại.

Cho nên hôm nay, nàng leo lên chiến đài, nắm chặt kiếm trong tay, nghẹn đủ cừu hận trong lòng, chuẩn bị đánh bại đối phương trước mặt người tu luyện khắp thiên hạ.

Thế nhưng, đối phương cũng không có tới.

- Ù——

Bảo kiếm trong tay nàng, đột nhiên ong vang một tiếng, sáng lên quang mang rực rỡ.

Không sao đâu, nàng không đến, vậy trước tiên lấy những người khác của Đại Viêm đến thử kiếm.

Nhưng lúc này, thư sinh đối diện đột nhiên mở miệng nói:

- Ta muốn hỏi một chút, ngươi vì sao lại hận Nguyệt Dao như vậy?

Cái tên này vừa ra, trong mắt Lam Lăng nhất thời nổi lên hận ý nghiến lợi, âm thanh lạnh lẽo nói:

- Muốn biết không?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Muốn.

- Ồ!

Quanh thân Lam Lăng đột nhiên xuất hiện một vòng kiếm quang phong bạo, toàn thân sát khí cuồn cuộn, cắn răng nói:

- Được! Chờ ngươi chết, ta sẽ nói với ngươi.

- Oanh!

Lời nàng vừa dứt lời, một tiếng nổ vang, đột nhiên vang lên trong tai nàng!

Lập tức, một đạo quyền ảnh màu vàng trong nháy mắt phóng đại ở trong mắt của nàng, tiếp theo nặng nề nện vào ngực nàng, trực tiếp đập nát kiếm quang phong bạo cùng hộ thể hào quang trước người nàng, sau đó rơi vào trên người nàng!

- Phanh——

Nàng còn chưa kịp phản ứng, liền trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

- Chờ ngươi chết rồi, tiểu sinh lại hỏi ngươi.

Lạc Thanh Chu một quyền đánh bay nàng ra ngoài, sau đó trong miệng mới giả bộ lẩm bẩm nói:

- Đại phong khởi hề vân phi dương, Uy gia hải nội hề quy cố hương,

An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương.... (*)

(Đại phong ca - Gió lớn nổi lên chừ, mây bay toả ra, Thêm oai ở hải nội chừ, trở về quê cũ, Muốn có được tướng khỏe chừ, giữ bốn phương.)

Bạch Y Sơn dưới đài: - ...

Dưới đài đột nhiên yên tĩnh.

Vừa rồi ồn ào cùng náo nhiệt, trong nháy mắt biến thành lặng ngắt như tờ.

Mọi người há miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn một màn này.

Nữ đệ tử cảnh giới Quy Nhất của Phiêu Miểu Tiên Tông, lại bị một quyền của mọt sách kia đánh bay?