Bạch Y Sơn nói.
- Chỉ cần không quá thái quá, không sao. Nho đạo đã xuống dốc rất nhiều năm, dưới đài không có mấy người có thể dựa vào công pháp ba động ngắn ngủi, thăm dò được tu vi Nho đạo chân chính của ngươi, cũng không cách nào chân chính xác định định chính xác ngươi rốt cuộc là Nho Sư trung kỳ, hay là Nho Sư hậu kỳ. Về phần có vi phạm hay không...
- Đúng rồi Thanh Chu, trong cơ thể ngươi có văn khí không?
Lạc Thanh Chu nói,
- Ta cũng không biết.
Mọi người Đại Viêm: - ...
- Không sao đâu, ta đi lên thử một chút là biết.
Lạc Thanh Chu chắp tay, không nói thêm nữa, trực tiếp đi về phía chiến đài.
Phía sau truyền đến tiếng lẩm bẩm của Trang lão tổ:
- Bạch viện trưởng, người đọc sách các ngươi có phải đều thích... Khoác lác?
Ninh Viễn đại sư:
- A di đà phật...
Bên ngoài lều trong rừng rậm xa xôi.
Một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy trắng, yên lặng đứng ở nơi đó.
Bên cạnh truyền đến một âm thanh thanh thúy dễ nghe:
- Tiểu thư, cô gia thế mà muốn dùng thân phận thư sinh lên đài, thật hèn mọn... Thật có mưu kế...
Bên kia, có một thiếu nữ lạnh như băng mặc áo màu xanh lá cây, ôm bảo kiếm.
Ánh mắt ba người đều nhìn bóng dáng đi lên chiến đài.
Trên phi thuyền trên sườn núi bên kia, một thân ảnh đeo mạng che mặt, cũng từ trong khoang thuyền đi ra.
Vài người mặc quần áo màu sắc khác nhau, đứng bên cạnh nàng.
- Sư tôn, tiểu tử kia là ai? Sao ta chưa bao giờ gặp hắn?
- Thật tuấn tú! Trông giống như một người đọc sách? Đại Viêm văn khí hồi phục, không phải là tu luyện Nho đạo đó chứ?
Cầm Dao không trả lời, hào quang trong con ngươi thâm sâu lóe ra.
Trong khi đó.
Lam Lăng trên chiến đài, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn thiếu niên trước mắt.
Lạc Thanh Chu đi tới gần, tay áo tương đối lớn, chắp tay thở dài, nho nhã lễ độ nói:
- Tiểu sinh thư sinh Đại Viêm - Lạc Thanh Chu, bái vào môn hạ của Bạch viện trưởng, chủ tu Nho đạo. Hôm nay may mắn gặp được tỷ thí đặc sắc như thế, cho nên cũng muốn lên đài thử một lần, mong cô nương chỉ giáo nhiều hơn.
Lập tức lại sâu sắc nói, nói:
- Tiểu Sinh lần đầu đánh nhau, có thể sẽ có chút xa lạ, còn hy vọng cô nương điểm đến là dừng, tiểu sinh vô cùng cảm kích.
Chúng tu luyện giả dưới đài: - ...
Từ Tinh Hà hơi kinh ngạc, nói:
- Nho đạo tu luyện giả? Tu vi là gì?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tiểu sinh năm nay vừa thi đậu Trạng Nguyên.
Vừa nghe lời này, dưới đài nhất thời truyền đến một trận cười vang.
- Ha ha ha ha ha...
- Tiểu tử này là lên đài chọc cười mọi người phải không! Tu vi là gì? Tu vi Trạng Nguyên! Ha ha ha ha...
- Là một mọt sách, ha ha ha...
Mọi người Đại Viêm nhất thời vẻ mặt xấu hổ, hai mặt nhìn nhau.
Khóe miệng Từ Tinh Hà co giật một chút, nói:
- Lão phu hỏi chính là, ngươi tu luyện Nho đạo, hiện tại là nho đạo cảnh giới gì!
Lạc Thanh Chu không nhanh không chậm nói:
- Tiểu sinh là Nho... Nho Sư sơ kỳ.
Vừa nghe lời này, tiếng cười lớn dưới đài dần dần ngừng lại.
- Tu vi Nho Sư sơ kỳ? Nghe nói Nho Sư sơ kỳ, tương đương với tu vi Đại Tông sư sơ kỳ, tiểu tử này nhìn ngốc nghếch, thế mà lại lợi hại như vậy? Văn khí của Đại Viêm không phải vừa rồi hồi phục không bao lâu sao?
- Ta nhớ rõ trong sách hình như đã nói qua, rất nhiều mọt sách tu luyện Nho đạo, mới có thiên phú nhất. Tiểu tử này không tệ lắm.
Lúc này, Từ Tinh Hà lại mở miệng nói:
- Không thể nói dối.
Khi nói những lời này, hào quang trong mắt hắn chợt lóe, nhìn ánh mắt thiếu niên này, thi triển chấn hồn nhiếp phách thuật.
Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, mới phục hồi tinh thần lại, chắp tay nói:
- Tiểu Sinh là người đọc sách, chưa từng dối gạt một ai. Tử nói, người thích nói dối, trời đánh sấm sét, thích nói lấn người, chết không toàn thây, tình yêu...
- Được rồi được rồi, đến ký tên đi.
Từ Tinh Hà cắt ngang lời hắn.
Mắt thấy trời sắp tối, làm sao còn thời gian nghe hắn dài dòng.
Dưới đài có người nghi hoặc:
- Ta đọc Tử Nhật, vì sao không có những lời này? Thật kỳ lạ.
Lạc Thanh Chu lập tức đi qua ký tên.
Hắn cầm bút mực, đoan đoan chính chính viết tên mình, chữ viết cực kỳ phiêu dật (nhẹ nhàng, thoát tục) đẹp đẽ.
Từ Tinh Hà ở một bên nhìn, âm thầm gật đầu: Quả nhiên là thư sinh, chữ viết tay này không có thiên chuy bách luyện là viết không ra.
- Ôi, sinh tử khế ước?
Lạc Thanh Chu đang muốn ký tên thứ hai, nhất thời sửng sốt một chút, nói:
- Tiền bối, còn muốn ký khế ước sinh tử sao?
Từ Tinh Hà nói:
- Đương nhiên phải ký.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Tiểu Sinh chỉ là đi lên cùng vị cô nương kia tỷ thí một chút, cũng không phải muốn quyết chiến sinh tử, có thể không ký hay không?
Lúc này, Lam Lăng một mực cẩn thận quan sát hắn, đột nhiên cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như sợ chết, vậy thì đi xuống.