Sóng nước vỗ nhẹ, thuyền nhẹ nhàng lay động.
Lạc Thanh Chu nằm trên thuyền nhỏ, lắc lư, ngẩn người nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm.
Bên cạnh mặt nước.
Long Nhi nổi ở đó, nhu thuận ở cùng hắn, không dám quấy rầy.
Thật lâu sau.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẫn không nói gì.
Long Nhi trong lòng không đành lòng, nhẹ giọng nói:
- Công tử, đừng phiền não, tỷ tỷ khẳng định có thể giúp ngươi. Nếu không, công tử chơi chân Long Nhi một lát đi?
Lạc Thanh Chu quay đầu lại, nhìn nàng.
Long Nhi vội vàng ở trong nước nâng lên một đôi chân nhỏ trắng như tuyết xinh xắn đáng yêu, vươn tới trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:
- Công tử, chơi đi. Nếu công tử không muốn động, Long Nhi động là được...
Ánh mắt Lạc Thanh Chu yên lặng nhìn nàng.
Sau nhất thời.
Hắn vươn tay, cầm lấy một cái chân nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nói:
- Long Nhi, công tử muốn cầu ngươi một chuyện.
Chân Long Nhi run lên một chút, nói:
- Công tử xin nói.
Lạc Thanh Chu lại nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát, ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói:
- Một tháng sau, đại hội Cửu Châu. Đến lúc đó nếu ta không trở về, ngươi giúp ta...
- Công tử, không muốn.
Long Nhi cuống quít lắc đầu, run giọng nói:
- Long Nhi không, không đáp ứng ngươi!
Lập tức nàng lại rơi nước mắt nói:
- Đến lúc đó, Long Nhi muốn đi cùng công tử, nhất định sẽ mang công tử về.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong đầu quanh quẩn những khuôn mặt lo lắng.
- Công tử...
- Công tử...
Long Nhi kêu vài tiếng, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
- Làm sao vậy?
- Đừng... Đừng sờ nữa...
Long Nhi ngượng ngùng nói.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, trực tiếp tiến lại gần hôn một cái, nói:
- Sờ một lát liền thẹn thùng? Vậy nếu ta dùng nó như lần trước...
Long Nhi đỏ mặt, chỉ chỉ vào đuôi thuyền.
Lạc Thanh Chu nhất thời cứng đờ, lập tức ngồi dậy, nhìn về phía đuôi thuyền.
Sau đó: - ...
Nguyệt Dao một bộ váy trắng, đứng ở đuôi thuyền, yên lặng không tiếng động nhìn hắn.
- Rì rào, rì rào...
Giờ khắc này, trên mặt hồ chỉ có tiếng sóng vỗ vào thuyền nhỏ.
- Phốc thông!
Long Nhi lập tức rụt chân về, chìm xuống đáy hồ.
- Tỷ tỷ, công tử, các ngươi tán gẫu, Long Nhi muốn trở về tu luyện...
Trên chiếc thuyền nhỏ.
Lạc Thanh Chu cứng ngắc đứng dậy, đầu ngón chân dùng sức giữ chặt đáy thuyền, cúi đầu lắp bắp nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta...
Nguyệt Dao mặt không chút thay đổi, nói:
- Ngươi bảo ta đến đây, chính là vì để cho ta xem sở thích của ngươi?
- Không, không phải.
Lạc Thanh Chu vội vàng xua tay, sau đó lập tức lấy ra Giám Thể Thạch, chuyển đề tài nói chính sự:
- Nguyệt tỷ tỷ, là chuyện tu luyện. Ngươi nhìn, Tiến trình cảnh giới đỉnh phong Đại Tông Sư của ta, rõ ràng đã một trăm rồi, ai biết đột nhiên lại như lần trước... Điều này cũng quá bất hợp lý! Nguyệt tỷ tỷ có biết chuyện gì đang xảy ra không?
Nguyệt Dao nhìn về phía giám thể thạch trong tay hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi qua, đứng trước mặt nàng, giám thể thạch đưa đến gần nàng.
Nguyệt Dao lui về phía sau một bước, ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn một cái, tựa hồ có chút ghét bỏ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Im lặng hồi lâu.
Nguyệt Dao mở miệng nói:
- Thân thể có phản ứng gì?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Không có phản ứng gì đặc biệt. Nguyệt tỷ tỷ luyện chế viên linh đan kia, có hiệu quả rất rõ ràng, làm cho tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại còn chưa có hấp thu xong. Nguyên khí trong Linh quáng chi tâm cũng còn có, linh dịch của ta cũng có thể hấp thu bình thường. Nhưng chính là không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng tiến trình đã đến một trăm, rõ ràng có thể trực tiếp bắt đầu xông quan, ai biết đột nhiên lại muốn bắt đầu lại từ đầu...
Nguyệt Dao không nói gì nữa.
Lạc Thanh Chu im lặng chờ đợi trong chốc lát, tràn đầy hy vọng nhìn nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, còn có cơ hội vãn hồi sao?
Nguyệt Dao không trả lời, hỏi:
- Mấy quả linh quả khác đã chín chưa?
Lạc Thanh Chu nói.
- Đã chín một quả màu lam. Ta chôn Minh Vương châu dưới gốc cây nhỏ kia, chúng phát triển rất nhanh. Một quả màu xanh khác cùng một quả màu vàng, cũng đang bắt đầu lớn lên.
Nguyệt Dao trầm ngâm một chút, nói:
- Tiếp tục ăn màu lam.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ có phải cũng không biết nguyên nhân hay không? Nếu như không tìm ra nguyên nhân, ta ăn nhiều linh quả hơn nữa cũng vô dụng, mỗi lần tiến trình đến một trăm, sẽ về 0, phải bắt đầu lại từ đầu. Còn một tháng nữa, đã quá trễ rồi.
Nguyệt Dao nhìn hắn, nói:
- Ngươi nghĩ như thế nào?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nói:
- Ta nghĩ được ăn cả ngã về không. Thân thể tu luyện xảy ra vấn đề, không cách nào đột phá tới cảnh giới Võ Vương, nhưng tu luyện thần hồn, cũng không có vấn đề.