Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2902 - Hy vọng biến mất, Nữ đế và bảo bảo (2)




Chỉ còn một tháng nữa thôi.

Phải đến một trăm, hắn mới có hy vọng xông quan thành công.

Nguyên lực chảy vào giám thể thạch.

Trên giám thể thạch, lập tức sáng lên hào quang.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, nín thở, khẩn trương nhìn về phía con số phía trên.

[ Đại tông sư đỉnh phong: Tiến trình 1 ]

Lạc Thanh Chu: - ???

Hắn ngốc trệ một chút, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, lại mở to hai mắt, nhìn chằm chằm con số trên giám thể thạch hồi lâu, cho rằng mình nhìn lầm.

Nhưng sau khi nhìn lại nhiều lần, con số trên vẫn là 1.

Hắn không thể tin được.

Hắn lập tức thu hồi nguyên khí, đưa hồn lực vào xem xét.

Sau đó, vẫn là 1 như cũ.

- Chết tiệt!

Hắn căm hận rống giận một tiếng, hung hăng ném giám thể thạch trong tay xuống đất, lần đầu to tiếng chửi tục.

- Rắc!

Giám Thể Thạch nặng nề rơi trên mặt đất, nhất thời chia năm xẻ bảy.

- Nó bị hỏng! Nhất định là Giám thể thạch bị hỏng.

Hắn nắm tay, mặt thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Không đời nào.

Rõ ràng sắp đến một trăm rồi, sao lại thành không, tại sao lại bắt đầu lại?

Nhất định là Giám thể thạch có vấn đề.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại dấy lên hy vọng, lập tức đi ra ngoài. Khi hắn ngẩng đầu, phát hiện Nữ đế bệ hạ đang đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn nhìn lại, trên mặt nàng lộ ra mỉm cười, thần sắc cũng trở nên ôn nhu.

Nàng tựa hồ đã đoán được, hiệu quả tu luyện của hắn, cũng không tốt lắm.

Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nổi giận như vậy.

Trong ngực nàng, bảo bảo cũng đang mở to đôi mắt to lúng liếng, tò mò nhìn hắn.

Giờ khắc này, lệ khí và phẫn nộ trên người Lạc Thanh Chu, cùng với tuyệt vọng cùng các loại cảm xúc phức tạp, nhất thời biến mất không còn tăm tích.

- Ta... Ta không sao.

Hắn tận lực làm cho ngữ khí của mình trở nên bình tĩnh, trên mặt cũng lộ ra một tia ý cười, đi tới trước mặt hai người, duỗi ngón tay ra, đặt ở trong tay bảo bảo.

Bảo bảo nắm lấy ngón tay hắn, nhẹ nhàng lay động, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, đôi mắt to cong cong như trăng lưỡi liềm.

Trong mắt Lạc Thanh Chu tràn đầy nhu tình cùng ôn nhu, trong lòng lại càng thêm khó chịu cùng áy náy.

- Không sao đâu...

Nữ đế cũng nhẹ giọng mở miệng, giọng điệu ôn nhu:

- Mặc kệ như thế nào, người một nhà chúng ta có thể ở cùng một chỗ là tốt rồi.

Nàng dừng một chút, lại nói:

- Trẫm suy nghĩ tới, nếu... Chúng ta có thể mang theo bảo bảo rời khỏi nơi này, có thể mang đi những người nhà khác của ngươi, đi đâu cũng tốt, chỉ cần người một nhà có thể ở cùng một chỗ...

Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhìn bảo bảo trong ngực nàng, trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Bệ hạ muốn ta mang bảo bảo đi à? Có lẽ bệ hạ bỏ được ngôi vị hoàng đế này, bỏ được tòa cung điện này, nhưng nỡ bỏ lại dân chúng và quốc gia của ngài sao? Bỏ lại hoàng lăng của tiên đế và tổ tiên sao?

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt run rẩy, cúi đầu, nhìn bảo bảo trong ngực, nói:

- Vì hắn, trẫm sẽ vứt bỏ những thứ khác. Tin tưởng linh hồn phụ vương cùng tổ tiên ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không trách trẫm.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng rút ngón tay ra từ trong tay bảo bảo, nói:

- Bệ hạ, có giám thể thạch không? Ta muốn xem lại.

Nam Cung Hỏa Nguyệt yên lặng lấy ra một khối giám thể thạch, đưa tới trước mặt hắn, ánh mắt bi thương nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Làm thế nào giám định thạch có thể sai?

Cho dù giám thể thạch bị hỏng, nếu như tiến trình thật sự đầy, mình thử một lần sẽ biết.

Nàng cúi đầu, nhìn đứa bé trong ngực, không đành lòng nhìn thấy bộ dáng thất vọng và tuyệt vọng của hắn lần nữa.

- Không có gì...

Lạc Thanh Chu nhìn giám thể thạch trong lòng bàn tay.

Số liệu trên vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

[ Đại tông sư đỉnh phong: Tiến trình 1 ]

[Quy Nhất sơ kỳ: Tiến trình 15 ]

Hắn ngây người hồi lâu, thu hồi giám thể thạch, ánh mắt lại nhìn về phía bảo bảo.

Lúc này, bảo bảo đang duỗi tay nhỏ bé về phía hắn, nhếch miệng cười, tựa hồ còn muốn nắm lấy hắn, còn muốn cùng hắn chơi đùa.

Lạc Thanh Chu lần này không vươn ngón tay, chỉ ôn nhu cười cười với tiểu tử kia, nói:

- Phụ thân còn có việc, sẽ không bồi ngươi, lần sau đi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía hắn, nói:

- Ngươi muốn đi đâu?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Trước tiên đi tìm Nguyệt tỷ tỷ hỏi một chút. Sau đó... Tiến trình thần hồn của ta còn đang tăng trưởng, nếu như thân thể không cách nào tu luyện, ta sẽ chủ tu thần hồn. Còn có một tháng, ta có thể nghĩ biện pháp lại đi U Minh, có lẽ thần hồn có thể tiếp tục đột phá.

Thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt run lên.

Đêm khuya vắng vẻ.

Ở giữa Đông Hồ, một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ trôi nổi trên mặt nước.