Tiểu Nguyệt đi theo, ánh mắt nghi ngờ nhìn tiểu đỉnh giữa không trung kia, nói:
- Sư tỷ, cái tiểu đỉnh kia nhìn có vẻ quen, không phải là Huyền Hoàng thần đỉnh, một trong ba linh bảo trấn tông mà ngươi lấy giúp Phiêu Miểu Tiên Tông đấy chứ?
Nguyệt Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra một tia ba động, vẫn chưa nói gì.
Tiểu Nguyệt nhất thời hừ lạnh một tiếng nói:
- Phiêu Miểu Tiên Tông lần này thật đúng là đã bỏ vốn, ngay cả bảo vật bậc này cũng để cho bọn họ mang đến, xem ra là muốn trước khi Đại hội Cửu Châu đến, tích góp thêm một ít thực lực. Bọn họ hẳn là vì kiện bảo vật trong núi mà đến.
Lúc này, hai thân ảnh Phiêu Miểu Tiên Tông đã nhân cơ hội từ đỉnh núi hoang vào cửa, tiến vào trong núi, đang tiếp cận đến quang mang màu đỏ tươi trong núi.
Những bóng người khác, thì ra sức vung vũ khí trong tay, canh giữ ở lối vào.
Những quái vật mặt mũi dữ tợn, cùng với những ác quỷ kia, tựa hồ đều đang thèm thuồng thứ đồ trong lòng núi.
Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát trong chốc lát, trong lòng âm thầm nói:
- Tổng cộng có bốn cao thủ Quy Nhất cảnh, một gã sơ kỳ, hai gã trung kỳ, một hậu kỳ.
Hắn lại nhìn về phía thân ảnh khác.
Bảy người còn lại, đều có tu vi Phân Thần Cảnh, hơn nữa đều là cảnh giới hậu kỳ.
Xem ra, lần này Phiêu Miểu Tiên Tông thật sự đã bỏ vốn.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía cái đỉnh nhỏ giữa không trung, trên mặt lộ ra vẻ do dự suy tư.
Tiểu đỉnh kia là linh bảo, hơn nữa còn là một trong tam đại linh bảo trấn tông của Phiêu Miểu Tiên Tông.
Uy lực hiển nhiên không tầm thường.
Đối phương nếu đã mang theo bảo vật, hẳn đã chuẩn bị mà đến.
Hắn lại suy nghĩ một hồi, nhìn về phía người bên cạnh, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cần đi lên không?
Nguyệt Dao im lặng, không trả lời.
Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói:
- Sư tỷ còn đang nhớ lời thề trước kia, hay đang nhớ ân tình của bọn họ? n tình của bọn họ, không phải ngươi đã trả hết rồi sao? Ngươi không giết bọn họ, bọn họ trước giờ đều chưa từng khách khí với ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, thấp giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ đã từng thề gì?
Tiểu Nguyệt hừ nói:
- Không động thủ với người của Phiêu Miểu Tiên Tông, không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của Phiêu Miểu Tiên Tông, dù sao cũng bị người ta ép phát rất nhiều lời thề.
Lập tức lại nói:
- Đương nhiên, Phiêu Miểu Tiên Tông cũng có người tốt. Lúc trước khi những người đó nhằm vào nàng ép nàng, vẫn có rất nhiều người vì nàng mà nói chuyện bảo vệ nàng. Người như nàng, đừng nhìn nàng trông lạnh lùng, thực tế trái tim luôn luôn nhớ điểm tốt của người khác.
Lạc Thanh Chu nhìn người bên cạnh, trầm mặc một chút, nói:
- Đi thôi.
Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Ngươi chắc chắn?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Lần này tới U Minh, ta đã thu hoạch khá phong phú, hơn nữa còn thuận lợi đột phá Quy Nhất cảnh. Còn một chút thời gian, ta muốn thuần thục hai bộ công pháp trước.
Tiểu Nguyệt lập tức bĩu môi, chua xót nói:
- Nói nhiều như vậy, cuối cùng là ca ca để ý nàng, không muốn nàng khó xử sao? Hừ.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, xoay người rời đi.
- Đi thôi! Đừng ngây người ở đây nữa!
Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn người nào đó một cái, cũng xoay người rời đi.
Sau khi hai người đi ra một khoảng cách, Nguyệt Dao im lặng đi theo.
Lạc Thanh Chu trở lại sơn cốc vừa rồi, bày ra tư thế đánh quyền, trong đầu bắt đầu phát ra chiêu thức trong quyển Hỗn Độn Khai Thiên.
Bộ công pháp thượng cổ này, dù là thân thể hay thần hồn, đều có thể tu luyện.
Hơn nữa uy lực cũng rất cường đại.
Đương nhiên, tương đối mà nói, có được khí huyết lực cường đại, tu luyện sẽ càng thêm lợi hại.
- Bạch!
Hắn từ từ đánh ra chiêu thức đầu tiên.
Đồng thời đánh ra nắm đấm, hồn lực trong cơ thể cũng di chuyển theo.
Mỗi một chiêu thức, hồn lực lưu động ở mỗi một kinh mạch và huyệt khiếu đều khác nhau, uy lực và hiệu quả sinh ra cũng sẽ có sự khác biệt.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Sau hơn mười lần, tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh.
Lúc hắn luyện quyền, Đại Nguyệt cùng Tiểu Nguyệt canh giữ dưới tàng cây cách đó không xa.
Hai người tựa hồ đều có tâm sự.
Thật lâu sau.
Tiểu Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:
- Sư tỷ, vừa rồi ngươi hẳn cũng đã nhìn thấy chứ? Đó là một mặt khác của trẫm.
- Trẫm vì hắn, có thể đứng, cũng có thể quỳ, mà ngươi thì sao? Ngươi có thể làm điều đó không?
- Đương nhiên, ngươi có thể xem thường trẫm, cũng có thể thầm nói trẫm không biết xấu hổ. Nhưng đây chính là tình yêu của trẫm dành cho hắn, ngươi căn bản kém xa.
- Ngươi thực sự đã giúp hắn rất nhiều, cũng thực sự đã trả giá rất nhiều cho hắn. Nhưng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể yêu hắn như một thê tử chân chính, ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không tự hạ thân phận đi lấy lòng hắn cho hắn vui vẻ, cho nên, chỉ có trẫm, mới xem như nương tử danh xứng với thực của hắn…