Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2892 - Tuyệt thế yêu nghiệt, đột phá Quy Nhất cảnh! (3)




Hắn thu liễm công pháp, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa động.

Một bóng hồng dáng người cao gầy, y bào thướt tha, đang yên lặng đứng ở nơi đó, giúp hắn canh giữ cửa động.

Lạc Thanh Chu đứng lên, đi tới, đứng bên cạnh nàng, nhìn trái nhìn trái nói:

- Nguyệt tỷ tỷ đâu?

Tiểu Nguyệt đang ngẩn người, nghe vậy hoảng sợ, quay đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói:

- Ca ca, sao ngươi lại đi ra? Không phải ngươi đang xông quan sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đã đột phá rồi.

Tiểu Nguyệt nhất thời mở to hai mắt: - ???

Lạc Thanh Chu nâng nắm đấm lên, thoáng phóng thích một tia khí tức Quy Nhất cảnh.

Thân thể Tiểu Nguyệt chấn động, nói:

- Ca ca… ngươi, ngươi thực sự đột phá! Ngươi bây giờ là cao thủ Quy Nhất cảnh? Nhưng... Nhưng sao có thể nhanh như vậy được?

Lạc Thanh Chu cũng không có cách nào giải thích:

- Ta cũng không biết.

Vẻ mặt Tiểu Nguyệt kích động, lập tức nhào vào trong ngực ôm lấy hắn, nói:

- Ca ca thật lợi hại! Muội muội biết, ca ca nhất định sẽ thành công! Muội muội biết mà, ca ca là thiên hạ đệ nhất thiên tài! Ca ca, muội muội yêu ngươi!

Lạc Thanh Chu bị nàng ôm có chút khó chịu, năng lượng trong cơ thể càng thêm xao động bất an.

- Ôi, ca ca, ngươi... Nóng quá...

Thân thể Tiểu Nguyệt đột nhiên trở nên mềm mại hơn, ngẩng cao hai má lên, cắn cắn môi, vẻ mặt kiều mị nói:

- Ca ca, có phải ngươi rất khó chịu đúng không?

Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm tay, năng lượng trong cơ thể mãnh liệt mênh mông, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nói:

- Đúng vậy, hiện tại ta rất muốn đi tìm người nào đó đánh một trận.

Thân thể Tiểu Nguyệt mềm nhũn, quỳ gối trước mặt hắn, nói:

- Ca ca, muội muội muốn cùng ngươi đánh một trận, được không?

Lạc Thanh Chu: - ...

- A!

Đúng lúc này, trên bầu trời đêm xa xa, lại dâng lên một vầng trăng khuyết màu đỏ.

Cuộc chiến vẫn chưa xong?

Lạc Thanh Chu nhìn vầng trăng khuyết, thân thể đột nhiên run lên, “tê” một tiếng, âm thầm nói:

- Xem ra là một kiện bảo vật không tầm thường.

- Phải không? Còn có phi kiếm cùng kiếm quang?

Hắn sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Không phải là những người của Phiêu Miểu Tiên Tông đấy chứ?

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn đột nhiên hiện lên hai tia sắc lạnh.

Vừa hay, bây giờ hắn đã đột phá Quy Nhất cảnh, đang lo lực lượng trong cơ thể không có chỗ phát tiết, mặc dù có Tiểu Nguyệt giúp hắn, có lẽ cũng không được.

Không biết đối phương có bao nhiêu cao thủ Quy Nhất cảnh.

Đại hội Cửu Châu sắp tới, đối phương cũng không có khả năng phái quá nhiều cao thủ đến mạo hiểm, dù sao đại hội Cửu Châu mới là quan trọng nhất.

Hắn bây giờ là Quy Nhất cảnh, hơn nữa hắn có lôi điện chuyên khắc thần hồn, đánh hai ba cao thủ Quy Nhất cảnh không thành vấn đề gì.

Hơn nữa, còn có Nguyệt tỷ tỷ cùng Tiểu Nguyệt hỗ trợ.

- Tiểu Nguyệt, nhanh lên, chúng ta. A...

Hắn đột nhiên nhìn về phía sườn núi bên phải, cả người run lên!

Một thân ảnh trăng trắng, đang vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, tựa như quỷ mị, không biết đã đứng từ bao lâu.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Khụ khụ...

Tiểu Nguyệt lập tức đứng dậy, che miệng, chạy vào trong huyệt động.

Lạc Thanh Chu thì cứng đờ tại chỗ.

Giống như hoá đá.

Kinh hãi bất ngờ không kịp đề phòng.

Giờ phút này, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.

Trên sườn đồi.

Thân ảnh trăng trắng vẫn im lặng đứng ở nơi đó, không thấy rõ biểu tình trên mặt.

Một lúc lâu sau.

Lạc Thanh Chu bừng tỉnh, cuống quít chạy vào huyệt động.

- Sư tỷ, ngươi thật quá đáng!

Tiểu Nguyệt ra khỏi hang động, trợn mắt nhìn lên sườn núi:

- Ngươi làm ca ca ta sợ! Ta... oẹ——-

Trên sườn đồi.

Thân ảnh trăng trắng đã xoay người, nhìn về phía dị tượng xuất hiện xa xa.

Đột nhiên, bóng dáng nàng chợt lóe, biến mất không thấy.

Tiểu Nguyệt há miệng, vội vàng đi về phía trong động nói:

- Ca ca, mau đi ra, Nguyệt tỷ tỷ nhà ngươi đi một mình trước!

Lạc Thanh Chu lập tức đi ra khỏi cửa động.

Lúc này, trong bóng tối xa xa, lại truyền đến một trận chấn động.

Hai người lập tức lướt tới.

Không lâu sau đó.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn núi hoang.

Trên núi hoang, hồng mang lóe ra, đao quang kiếm ảnh.

Thần hồn của vài tên Nhân loại đang ra sức chém giết một đám quái vật toàn thân hắc vụ cuồn cuộn.

Một đám ác quỷ thì vây quanh bốn phía giương nanh múa vuốt kêu quái dị, cũng không dám tới gần, tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó.

Giữa không trung là một tiểu đỉnh dốc ngược đang lơ lửng.

Trong đỉnh bắn ra một màn hào quang màu vàng, rơi xuống đỉnh núi, bao phủ một con quỷ mọc hai sừng trên đầu, hình thể to lớn không thể động đậy.

Trong lòng núi, một màn hào quang màu đỏ tươi như trăng lưỡi liềm lóe ra không ngừng.

- Hình như là người của Phiêu Miểu Tiên Tông...

Lạc Thanh Chu thấy Nguyệt tỷ tỷ đứng dưới một gốc cây đại thụ dưới chân núi, lập tức lướt qua.