Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2881 - Hòa làm một với nguyệt tỷ tỷ, đạo giáo thiên tự chân ngôn (2)




Hoàn Nhan Tử dừng bước, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt mờ mịt:

- Tỷ tỷ, ngươi đang nói chuyện với ta sao?

Nguyệt Dao nhìn nàng, không nói gì nữa.

Ánh mắt Hoàn Nhan Tử và nàng nhìn nhau, cũng không nói gì nữa.

Giữa sân đột nhiên rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau.

Trong đôi mắt Hoàn Nhan Tử đột nhiên lộ ra hai đạo hồng mang, giọng nói vẫn non nớt như tiểu cô nương:

- Ngươi phát hiện như thế nào?

Nguyệt Dao lại nhìn nàng một cái rồi mới nói:

- Khi ngươi cố ý bị người vây công, tiếp cận hắn.

Hoàn Nhan Tử híp mắt lại, nói:

- Ta tự nhận mình không hề lộ ra một chút sơ hở nào.

Nguyệt Dao nói:

- Nó có thể nhận ra ngươi.

- Nó?

Hồng mang trong mắt Hoàn Nhan Tử chợt lóe, vẫn nghi hoặc như trước:

- Dù như vậy, thế nhưng, nó lại không ở trên người ngươi.

Nguyệt Dao dừng một chút, vẻ mặt bình thản:

- Bất cứ thứ gì trên người hắn, ta đều có thể phát giác được.

Hoàn Nhan Tử hơi giật mình, lại nhìn thiếu niên bên cạnh nàng một cái, hơi trầm ngâm, nói:

- Thần hồn của các ngươi, dung hợp thành một thể?

Nguyệt Dao không trả lời.

Hoàn Nhan Tử lại nhìn chằm chằm hai người vài lần, nói:

- Ngươi cần cái gì?

Nguyệt Dao xoay người, đi về phía đạo quán, nói:

- Chờ ở bên ngoài.

Hoàn Nhan Tử chậm lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin khó có thể tin được:

- Ngươi... ngươi bắt bổn vương chờ ở ngoài?

Nguyệt Dao không để ý tới hắn nữa, tiếp tục đi vào bên trong đạo quán.

Lạc Thanh Chu và Tiểu Nguyệt vội vàng đi theo phía sau.

Tiểu Nguyệt vội vàng tiến lên thấp giọng nói:

- Sư tỷ, người kia là...

- Quỷ Vương.

Lạc Thanh Chu thay Nguyệt tỷ tỷ trả lời:

- Nếu ta không đoán sai.

Tiểu Nguyệt lập tức há mồm cứng lưỡi.

Lúc này, tên đạo sĩ trung niên kia đuổi theo, run giọng nói:

- Các ngươi đi đâu vậy?

Lạc Thanh Chu đột nhiên dừng bước, nhìn hắn nói:

- Nơi các ngươi cất giữ công pháp ở đâu?

Sắc mặt đạo sĩ trung niên thay đổi, lập tức nói:

- Muốn trộm công pháp Tử Dương quan của ta, to gan lớn mật!

Ngay lập tức đột nhiên hét lên:

- Người đâu! Có địch xâm lược!

Vừa dứt lời, đột nhiên có rất nhiều đạo sĩ cầm bảo kiếm trong tay, vội vàng chạy tới!

Trong đầm nước cách đó không xa, bọt nước văng khắp nơi, một con linh thú nổi giận gầm thét bay lên, uy áp cuồn cuộn.

Lại có rất nhiều đạo sĩ mặc bạch y, cưỡi hạc mà đến, dừng ở giữa không trung, vây xung quanh.

Trong nháy mắt, mặt đất xung quanh, trên bầu trời đã bao vây đầy bóng người.

- âm hồn nơi nào, dám tự tiện xông vào Tử Dương quan ta!

Lúc này, một lão giả râu trắng phiêu phiêu, cưỡi gió mà đến, dừng ở trước mặt ba người.

Nguyệt Dao vẫn bình tĩnh như trước, nói:

- Chúng ta muốn tìm Tử Dương chân nhân.

Lão giả râu bạc trầm xuống nói:

- Tử Dương sư thúc từ trước đến nay không gặp khách, các ngươi là ai? Đến từ đâu? Vì sao muốn gặp Tử Dương sư thúc?

Lúc này, tên đạo sĩ trung niên kia, lập tức đi qua bẩm báo:

- Thiên Vân sư thúc, mấy người bọn họ nói, bọn họ nói là... là từ Tiên giới đến.

- Tiên giới?

Lão giả râu trắng nghe vậy hơi giật mình.

Sắc mặt đạo sĩ trung niên lại biến ảo nói:

- Hộ Môn Bát Quái Kính ở cửa hoàn toàn không có chút bất kỳ hiệu quả gì với bọn hắn. Như Ý kính của đệ tử, vừa nãy phóng ra kim quang, liền vỡ vụn... Còn nữa, bên ngoài có một con Quỷ Vương đang chờ bọn họ...

Trên mặt lão giả râu bạc, bỗng ra vẻ ngưng trọng, nói:

- Biết bọn họ có tu vi gì không?

Đạo sĩ trung niên thấp giọng nói:

- Không biết. Chẳng qua, nữ tử váy trắng vừa mới lấy ra một viên phù văn kim sắc, khá giống đạo vận trong kinh văn Đạo giáo chúng ta, thiên tự chân ngôn thai nghén mà thành.

Trên mặt lão giả râu bạc lộ ra vẻ giật mình:

- Thiên tự chân ngôn?

Lập tức, ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía ba người trước mắt, sắc mặt biến ảo một phen, mở miệng nói:

- Ba vị có thể nói rõ mục đích đến đây không?

Lạc Thanh Chu nói.

- Vừa rồi đã nói, chúng ta muốn gặp Tử Dương chân nhân.

Lão giả râu bạc nhìn về phía hắn nói:

- Tử Dương sư thúc đã bế quan từ trăm năm trước, chưa bao giờ gặp khách, chỉ sợ sẽ làm cho ba vị thất vọng.

Vẻ mặt của Lạc Thanh Chu vẫn nhẹ nhàng như mây bay nói:

- Phải không? Không sao, vậy chúng ta đi đạo quan khác cũng không khác gì. Chỗ ta có mấy kinh văn Đạo giáo, vốn định thảo luận cùng Tử Dương chân nhân một chút, nếu đã không có duyên, vậy thì thôi.

Nói xong, hắn xoay người, trực tiếp rời đi.

Sau khi đi ra một khoảng cách, đối phương cũng không gọi giữ lại.

Hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tiểu Nguyệt và Nguyệt tỷ tỷ không ngờ lại không đi theo.

Hắn chần chừ, đành phải xoay người trở về, đi đến bên cạnh hai người thấp giọng nói:

- Các ngươi làm gì vậy?

Tiểu Nguyệt thấp giọng nói:

- Ca ca, đừng giả bộ, bọn họ không bị mắc bẫy này đâu.