Hoàn Nhan Tử cười khổ một tiếng, nói:
- Ta không có môn phái, sư phụ ta là tán tu, ta cũng là tán tu. Ta đi theo sư phụ chu du thiên hạ, du ngoạn Cửu Châu đại lục, cho nên biết nhiều hơn một chút...
Không lâu sau đó.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một sơn mạch có khí đen lượn lờ.
Bốn người vừa mới đi tới chân núi, liền gặp phải mấy con ác quỷ, đang tranh nhau một con dã thú, ăn như hổ đói.
Nhìn thấy bốn người, mấy tên ác quỷ kia lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới.
Lạc Thanh Chu vừa định ra quyền, mấy con ác quỷ kia tựa hồ ngửi được khí tức gì đó, đột nhiên lại xoay người chạy trốn, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
- A, chuyện gì xảy ra vậy?
Hoàn Nhan Tử kinh ngạc nói.
Tiểu Nguyệt nâng Hỏa Nguyệt Thương lên, đắc ý nói:
- Hẳn là bị khí tức cường đại của ta dọa.
Ánh mắt Hoàn Nhan Tử lại nhìn bóng dáng trăng trắng bên cạnh một cái.
Bốn người theo con đường nhỏ, đi lên núi.
Mặc dù không thể phi hành, nhưng tốc độ di chuyển của Thần Hồn vẫn rất nhanh.
Không bao lâu sau, mấy người đi tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi xuất hiện rất nhiều cung điện cao lớn, tựa như hoàng cung dát vàng huy hoàng, nhưng vẫn có sương mù màu đen lơ lửng ở bên trong.
Có rất nhiều bóng người đang di chuyển bên trong.
Trên một quảng trường khổng lồ, mấy trăm bóng người đang chỉnh tề luyện kiếm pháp.
Hoàn Nhan Tử thấp giọng nói:
- Đây là nơi ta và sư phụ tới, sư phụ nói nơi này có rất nhiều bảo tàng, nhưng chúng ta chỉ đi vào một lúc đã bị phát hiện. Nơi này có hộ sơn đại trận, bên trong còn có rất nhiều cao thủ, còn có một đầu linh thú, chẳng khác gì một tông môn...
Lạc Thanh Chu đột nhiên phát hiện Nguyệt tỷ tỷ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Hắn lập tức đi qua, đứng cùng nàng, ngẩng đầu nhìn lại.
Một tấm bảng xuất hiện trên đó.
Trên tấm bảng là mấy chứ lớn được viết rồng bay phượng múa…
Hắn không hiểu.
- Làm sao vậy?
Tiểu Nguyệt cũng vội vàng đi tới, ngẩng đầu, tò mò nhìn lại, vẻ mặt hoang mang:
- Viết cái gì?
Hoàn Nhan Tử đi tới nói:
- Sư phụ nói là một loại văn tự rất cổ xưa, gọi là cái gì...
- Mã Doãn Ngữ.
Nguyệt Dao bình thản nói.
Ánh mắt Hoàn Nhan Tử lập tức sáng ngời, nói:
- Đúng đúng đúng, chính là Mã Doãn Ngữ!
Ánh mắt lại trở nên hồ nghi nhìn nàng nói:
- Sao ngươi biết?
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, trên đó viết cái gì?
Ánh mắt Nguyệt Dao nhìn về phía cung điện nguy nga bên trong, hào quang trong mắt chớp loé không ngừng, nói
- Hiên Viên môn.
- Hiên Viên môn?
Lạc Thanh Chu nghi hoặc nói:
- Là tông môn tu luyện nào đó sao?
Nguyệt Dao bình thản nói:
- Là thời thượng cổ, một tông môn chuyên tu kiếm pháp của Thiên Sơn quốc.
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn nói:
- Vị trí Thiên Sơn quốc đã từng ở, chính là phía bắc Đại Mông đế quốc hiện tại, Bắc Minh quốc.
Lời này vừa nói ra, Tiểu Nguyệt lập tức ngạc nhiên, nói:
- Sư tỷ, ý của ngươi là, nơi chúng ta đang thấy bây giờ, đều là bóng dáng từ thời thượng cổ lưu lại?
Nguyệt Dao xoay người, nhìn về phía xa xa, nói:
- Có lẽ không phải đơn giản chỉ là bóng dáng.
Tiểu Nguyệt còn muốn hỏi.
Nguyệt Dao đột nhiên đi xuống chân núi rồi nói.
- Đi thôi.
Ba người đều sửng sốt.
Hoàn Nhan Tử nghi hoặc nói:
- Không tìm bảo tàng sao?
Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo, thấp giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, nếu nơi này là tông môn thời thượng cổ, có lẽ bên trong có công pháp ta có thể tu luyện.
Nguyệt Dao nhìn xa dưới chân núi, bình thản nói:
- Tử Dương sơn cách phía đông Hiên Viên môn ngàn dặm, phía trên có một tòa Tử Dương quan, được xưng là thánh địa Đạo giáo thời thượng cổ. Công pháp ở nơi đó mới thích hợp với ngươi. Hơn nữa...
Lạc Thanh Chu đợi một lát, tò mò nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, hơn nữa cái gì?
Nguyệt Dao quay đầu lại, nhìn hắn nói:
- Hơn nữa, Đạo Đức Kinh và các sách kinh khác hẳn có ích hơn. Nơi đó mới là bảo tàng chân chính, dù là công pháp, hay bảo vật... ngươi có thể tu luyện ở nơi đó, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng khẽ động, nói:
- Thật sao?
Nguyệt Dao nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây rồi nói:
- Giả.
Nói xong, nàng bước nhanh xuống chân núi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng đi theo, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ nói, đương nhiên là thật.
Lập tức tràn đầy hy vọng nói:
- Ta không cầu được bảo vật gì, chỉ cần có thể đạt được một món công pháp, ta đã thỏa mãn.
Lúc này, Tiểu Nguyệt đột nhiên từ phía sau đuổi theo chất vấn:
- Ca ca, ngươi đang lén lút lẩm bẩm cái gì với sư tỷ?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Không có gì.
Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
- Người ta nghe được hết rồi. Ngươi đang lén lút nói chuyện tình cảm với sư tỷ, ngươi nói không cầu được chân của nữ nhân khác, chỉ cần có thể lấy được chân của một mình sư tỷ, ngươi đã thỏa mãn rồi, phải không?