Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2878 - Đạo quan quỷ giới, nguyệt tỷ tỷ toàn tri (1)




Bốn người đi qua nghĩa địa rồi đến dòng sông tối tăm như mực.

Hoàn Nhan Tử nói.

- Chúng ta cần một món đồ sắt, mới có thể vượt qua. Mặt sông không thể phi hành, cũng không thể giẫm lên nước mà đi, nếu không sẽ bị nuốt chửng. Đáy sông còn có rất nhiều âm hồn ác quỷ, mọi người phải cẩn thận.

Nói xong, nàng lấy ra một thanh huyền thiết phi kiếm bình thường, ném ở trong nước.

Phi kiếm rơi xuống nước, trong nước lại không có bất kỳ gợn sóng nào.

Thanh phi kiếm kia trực tiếp phiêu phù ở phía trên, không nhúc nhích.

Hoàn Nhan Tử nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân giẫm lên phía trên thanh phi kiếm, hồn lực vừa động, phi kiếm chở nàng bơi về phía trước.

Nàng quay đầu nhìn về phía ba người trên bờ:

- Chỉ có thể vượt sông như vậy. Trước đây có người muốn dùng thuyền gỗ cùng bảo vật khác vượt sông, đều bị thôn phệ hết.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút.

Trong túi trữ vật của hắn hình như còn có một khối huyền thiết lớn, lúc trước nhặt được từ trong Hắc Mộc Lâm.

Hắn lập tức lấy nó ra ném xuống nước.

Huyền Thiết nặng nề như nửa khối gạch, vừa rơi xuống nước, liền lặng yên nổi lên, nhìn cực kỳ quỷ dị.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm kinh ngạc, thật cẩn thận nhảy lên.

Mũi chân chống sắt, vững vàng đứng ở phía trên.

Càng kỳ dị chính là, lúc hắn nhảy lên, khối huyền thiết kia hoàn toàn không hề có một chút dấu vết chịu lực mà chìm xuống nào.

Tiểu Nguyệt lấy ra một cây trường thương huyền thiết, ném vào trong nước, cũng nhảy lên, kiễng mũi chân, xách làn váy, ở trên đó duyên dáng xoay tròn một vòng, cười nói:

- Thú vị.

Nguyệt Dao thì ném ra một thanh thiết kiếm, nhẹ nhàng rơi xuống.

Lạc Thanh Chu nhìn kiếm dưới chân nàng, trong lòng âm thầm tò mò, Nguyệt tỷ tỷ sao lại có thiết kiếm? Chẳng lẽ là đồ trước kia Nguyệt tỷ tỷ sử dụng?

- Ca ca, ngươi đang nhìn trộm chân sư tỷ sao?

Lúc này, Tiểu Nguyệt bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn nàng một cái, nói:

- Ta đang nhìn kiếm.

Tiểu Nguyệt hừ một tiếng, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Rõ ràng đang nhìn chân, chẳng lẽ chân muội muội không đẹp sao?

Bốn người vừa đi tới giữa dòng sông, cả mặt sông đột nhiên bắt đầu “ùng ục” sôi trào.

Lập tức, từng cái xương tay xương chân vươn ra từ trong nước.

Đồng thời, từng khuôn mặt dữ tợn, cũng nổi lên mặt nước, mở to hai mắt đỏ tươi đầy máu nhìn bọn họ.

- Nhanh!

Hoàn Nhan Tử lập tức tăng tốc độ.

Khi những cánh tay chỉ còn lại xương đang muốn bắt về phía bọn họ, lại đột nhiên toàn bộ đông lạnh thành khối băng, dừng lại tại chỗ.

Bốn người nhanh chóng lên bờ.

Lúc này, hàn băng trên những cái xương kia mới tan chảy biến mất.

Mà trên mặt sông, từng khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, đều đang thản nhiên cười, lại yên tĩnh như chết, làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

- Đi nhanh đi.

Hoàn Nhan Tử không dám dừng lại, lập tức lướt về phía trước.

Ba người đi theo phía sau.

Không bao lâu sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một thanh âm ồn ào.

Đợi mấy người đi tới gần mới phát hiện, nơi này không ngờ là một phường thị náo nhiệt.

Người bán hàng rong bày hàng đang la hét, người đi đường dạo phố nói chuyện phiếm, bánh xe ngựa “Lộc cộc” đi qua, tiểu nhị đuổi trâu vung roi, quất mông trâu không ngừng.

Người già, hài tử, nam nhân, nữ nhân, trâu ngựa, gà và vịt, và tất cả các loại hàng hóa.

Nó giống như một thị trấn thực sự.

Nhưng trong phường thị, đều nổi lên một làn sương đen nhàn nhạt.

Mà sắc mặt của những người đó, đều dị thường xám trắng.

Họ đang cười, nói chuyện, la hét, chửi thề, nhưng trên cơ thể của họ, không có bất kỳ hơi thở của người sống nào.

- Đây đều là những người chết vì bệnh tật, chết non, chết già, người chết bình thường, cùng với đồ vật biến mất.

Nguyệt Dao thấp giọng nói.

- Bọn họ vẫn tái diễn cuộc sống lúc trước, cho rằng mình còn sống, mà thân nhân bọn họ còn ở nhân gian, bọn họ cho rằng đối phương đã qua đời, thậm chí còn đốt giấy cho bọn họ, tế bái...

- Chúng ta nghĩ rằng họ là ma, và họ nghĩ rằng chúng ta là ma ...

Trong lòng Lạc Thanh Chu rung động.

Hoàn Nhan Tử thấp giọng nói:

- Đi qua từ bên cạnh, không nên quấy rầy những người này. Giống như quỷ nhân gian, không thể tùy tiện quấy rầy nhân loại nhân gian.

Tiểu Nguyệt tò mò nói:

- Những âm hồn này nhìn giống người, những ác quỷ kia thì sao? Tại sao bọn họ lại trở nên khủng khiếp, hung dữ như vậy?

Hoàn Nhan Tử giải thích:

- Những người đó đều là những người chết bất thường. Một số người bị hãm hại đến chết, bị sát hại, chết bất đắc kỳ tử, lúc bọn họ tử vong, trong lòng có cảm xúc sợ hãi, oán hận, tuyệt vọng… sau đó liền hóa thành ác quỷ, lệ quỷ, một lòng muốn hại người, làm điều ác...

Tiểu Nguyệt đột nhiên cảnh giác nhìn nàng nói:

- Sao ngươi lại hiểu nhiều như vậy? Ngươi là người của môn phái nào?