- Thật thơm...
Long Nhi ở trong nước nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Còn có kim quang, viên đan dược này ít nhất cũng là thượng phẩm linh đan, công tử thật hạnh phúc, tỷ tỷ đối xử với ngươi thật tốt.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn linh đan trong hộp gỗ, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh Nguyệt tỷ tỷ vì tìm kiếm linh dược luyện đan, bôn ba cầu người chung quanh, chịu hết ủy khuất.
- Nguyệt tỷ tỷ...
- Mặc dù ngươi thuận lợi đột phá tới cảnh giới Võ Vương nhưng vẫn còn thiếu một thứ.
Nguyệt Dao lạnh như băng ngắt lời hắn.
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ:
- Quyền pháp sao?
Đôi mắt trong veo lạnh lùng của Nguyệt Dao nhìn về phía hắn, nói:
- Đối với ngươi mà nói, dù là quyền pháp, hay kiếm pháp, hoặc là côn pháp, thật ra đều có thể. Đến Võ Vương cảnh, dù là công pháp nào cũng có thể vận dụng thoải mái tự nhiên. Thứ hiện tại ngươi thiếu là công pháp Võ Vương cảnh, chỗ ta không có.
Lạc Thanh Chu nói.
- Nguyệt tỷ tỷ biết nơi nào có không?
Nguyệt Dao nói:
- Biết.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Ở đâu? Nguyệt tỷ tỷ nói cho ta, ta sẽ đi lấy ngay.
Nguyệt Dao trầm mặc một chút, nói:
- U Minh.
Lạc Thanh Chu sửng sốt:
- U Minh?
Long Nhi lập tức nói:
- Tỷ tỷ nói là Quỷ giới đúng không? Long Nhi cũng từng nghe phụ thân nói, nhân gian chúng ta thời kỳ thượng cổ có rất nhiều công pháp cùng bảo vật lợi hại biến mất, hình như đều đi Quỷ giới...
Nguyệt Dao bình thản nói:
- Cũng không phải là đi Quỷ giới, bất cứ thứ gì trên nhân gian chết đi hoặc biến mất, nơi đó đều sẽ có hư ảnh, dù là người, động vật, công pháp, bảo vật, hay là sơn mạch vân vân.
Long Nhi kinh ngạc nói:
- Hư ảnh? Đó có phải là linh hồn không?
Nguyệt Dao nhìn về phía đêm tối xa xa, nói:
- Ta cũng không biết, chỉ là tìm được một ít ghi chép trên sách.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ biết nên đi như thế nào không?
Trong đôi mắt của Nguyệt Dao tựa hồ lộ ra một tia do dự, trầm mặc một lát, mới nói:
- Nghe nói ở Kỳ Lân sơn mạch có một tòa Hỏa Diệm Sơn, mỗi đêm trăng tròn, có thể từ dưới đáy nham thạch nóng chảy thâm nhập, tiến vào U Minh giới.
Kỳ Lân sơn mạch? Hỏa Diệm Sơn?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt, nói:
- Không phải là di tích thượng cổ lúc trước chúng ta đi sao? Nguyệt tỷ tỷ, có phải ở đó không?
Nguyệt Dao chuyển mắt nhìn xa xa, bình thản nói:
- Ta chưa từng đến đó, làm sao ta biết?
Lạc Thanh Chu: - ...
Lúc này mới nhớ tới, lúc trước Nguyệt tỷ tỷ ở nơi đó biến thành một con thỏ trắng nhỏ, bị hắn...
Không đúng, đó không phải là Nguyệt tỷ tỷ, không phải.
- Vậy ta đi ngay bây giờ!
Hắn gấp gáp nói.
Chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến đại hội Cửu Châu.
Hắn còn muốn phục dụng linh đan tu luyện, còn muốn chạy nước rút cảnh giới Võ Vương, thời gian vốn không đủ.
Nếu như không nắm chặt thời gian, chỉ sợ sẽ không kịp.
Long Nhi vội vàng nói:
- Công tử, Quỷ giới không thể tuỳ tiện tiến vào, cho dù có cửa vào, cũng chưa chắc đã có thể đi. Phụ thân nói chỗ kia không phải nơi nhân loại nên vào, nếu đi vào sẽ không cách nào ra được.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt tỷ tỷ.
Nếu Nguyệt tỷ tỷ nói ra chỗ kia, như vậy, nàng hẳn đã có biện pháp đi vào.
Nguyệt Dao trầm mặc một chút, nói:
- Long Nhi nói rất đúng, chỗ kia Nhân loại không thể tiến vào.
Thần sắc Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức nghe hiểu ý của nàng:
- Ý của Nguyệt tỷ tỷ là, Nhân loại không thể đi vào, nhưng quỷ có thể. Cũng có nghĩa là, thần hồn của chúng ta có thể đi vào, phải không?
Nguyệt Dao nhìn về phía hắn, ánh mắt giật giật, nói:
- Thần hồn hẳn là có thể. Nhưng... Hơi yếu, sẽ không bao giờ trở lại.
Long Nhi tiếp tục đe dọa nói:
- Thần hồn không về được, thân thể sẽ từ từ thối rữa biến mất. Sau đó, Nữ đế bệ hạ cùng bảo bảo của công tử, đại tiểu thư nhị tiểu thư, Thiền Thiền, Bách Linh, sư phụ sư thúc, còn có Long Nhi đáng yêu, sẽ không bao giờ gặp lại công tử nữa... Công tử cũng không nhìn thấy và không thể chơi chân của các nàng nữa.
Lạc Thanh Chu không nói đùa với nàng, thần sắc ngưng trọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi cũng biết, thời gian của ta không nhiều lắm, cho nên nhất định phải đi thử một chút. Miễn là có một cơ hội, ta sẽ sẵn sàng. Ngươi cho ta biết làm thế nào để đi vào, tối nay ta sẽ đi.
Nguyệt Dao lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn đi, cần Tiểu Nguyệt đi cùng ngươi, ta cũng đi.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến đổi.
Long Nhi cũng vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, Long Nhi cũng muốn đi cùng các tỷ.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, bệ hạ nàng… nàng không thể đi. Nàng vừa sinh hài tử, là vua của một quốc gia, biên giới bây giờ không phải yên bình, vì vậy ta không thể để nàng cùng ta đi đến nơi đó được.