Lạc Thanh Chu không trả lời nữa, nắm chặt bảo điệp đưa tin trong tay.
Long Nhi nổi lên mặt nước nói chuyện cùng hắn, hắn phảng phất như không nghe thấy, trong đầu chỉ toàn là thân ảnh cô đơn kia.
- Công tử, tỷ tỷ tới rồi!
Long Nhi đột nhiên nhìn lên trời nói.
Lạc Thanh Chu rốt cục phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn lại.
Một thân ảnh trăng trắng cắt qua bầu trời đêm, từ tầng mây xa xa bay tới, sau đó rơi xuống.
Nàng đáp xuống đuôi thuyền, cùng với ánh trăng trên cơ thể.
Chỉ là một luồng thần hồn.
Lạc Thanh Chu đột nhiên đi qua, ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, gả cho ta, để ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn bảo vệ ngươi, được không?
Bóng dáng trong ngực, không nhúc nhích.
Long Nhi nổi trên mặt nước, im lặng mở to mắt.
Đêm im lặng.
Chỉ có tiếng sóng gió vỗ thuyền nhỏ, đang chậm rãi dạt tới.
Giống như bản nhạc dưới ánh trăng, thôi thúc người ta ngủ.
Đuôi thuyền, Lạc Thanh Chu ôm chặt người trong ngực, không chịu buông ra.
Một thời gian dài sau đó.
Hắn nhìn về phía nàng, lại mở miệng:
- Được không?
Ánh mắt Nguyệt Dao yên tĩnh nhìn hắn, trên mặt tựa hồ vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, nói:
- Không được.
Lạc Thanh Chu nói.
- Vì sao?
Thân ảnh Nguyệt Dao chợt lóe, rời khỏi ngực hắn, đứng ở mũi thuyền, cho hắn một cái bóng lưng phiêu phiêu lạnh lùng, nói:
- Trước tiên thử trở về hỏi Nữ đế nhà ngươi, nàng gọi ta như thế nào.
Lạc Thanh Chu nhất thời cứng đờ.
Long Nhi phớt giận cáo trạng nói:
- Công tử, tiểu liếm cẩu kia… Khụ, Nữ đế bệ hạ nhà ngươi sẽ gọi tỷ tỷ là tiểu thiếp, còn ôm bảo bối kiêu ngạo bắt tỷ tỷ gọi nàng là tỷ tỷ tốt.
Lạc Thanh Chu: - ...
Đau đầu.
- Nguyệt tỷ tỷ, thật ra dựa theo Luật hôn nhân Đại Viêm mà nói, nàng cũng...
Lạc Thanh Chu đang muốn nhịn không được nói ra thì đột nhiên lại ngừng lại.
Không, ta không thể nói!
Lỡ như Long Nhi đi qua cười nhạo khiêu khích bệ hạ, vậy thì xong đời.
Hơn nữa, bệ hạ bây giờ có bảo bối của hắn, lại là Nữ đế Đại Viêm tôn quý, dù thế nào, cũng không thể nào làm thiếp được.
Còn nữa, lúc trước nhị tiểu thư cùng hắn bái đường thành thân, thực hiện cũng là lễ làm thiếp.
Cũng có nói, Nữ đế vốn là chính thê.
Nếu như dựa theo luật hôn nhân của Đại Viêm, hành lễ bái đường thành thân mới được coi là chính thê của hắn, cũng chỉ có đại tiểu thư cùng Nữ đế bệ hạ.
Thân phận của hai người này xứng đáng với danh nghĩa, không thể dao động.
Vì vậy...
- Công tử, nàng cũng làm sao vậy?
Long Nhi tò mò hỏi.
Lạc Thanh Chu nhún nhún vai, nói:
- Không có gì.
Lập tức lại nhìn về phía thân ảnh đầu thuyền nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, không cần ý kiến của nàng, không để ý tới nàng là được. Ngươi cũng biết tính cách của nàng, nàng thích tranh cường hiếu thắng, thích so sánh với ngươi. Thật ra trong lòng nàng vô cùng cảm kích ngươi, cực kỳ kính nể ngươi.
- Cho nên thì sao?
Nguyệt Dao quay đầu, nhìn về phía hắn, bình thản nói:
- Để ta gọi nàng là tỷ tỷ sao?
Lạc Thanh Chu:
- ...
Im lặng một lúc lâu.
Hắn thấp giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, chuyện này, ta sẽ giải quyết.
Nguyệt Dao không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía đêm tối xa xa.
Lạc Thanh Chu cũng không dám tiếp tục đề tài này nữa, đi tới nói:
- Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, Hoa Cốt đâu?
Long Nhi ở trong nước nói:
- Công tử, Hoa Cốt đã thần hồn quy khiếu thức tỉnh. Nhưng tạm thời còn cần ôn dưỡng một đoạn thời gian, để thần hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp, dù sao cũng đã tách ra quá lâu.
Lạc Thanh Chu nói.
- Bây giờ nàng đang ở đâu?
Long Nhi nhìn thoáng qua bên cạnh hắn, không trả lời.
Lạc Thanh Chu cũng nhìn thoáng qua bên cạnh, dừng một chút, nói:
- Được rồi, để nàng ấy tĩnh dưỡng đi.
Lập tức lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, sau khi ta ăn linh quả màu đỏ kia, một tháng này tốc độ tu luyện quả thật tăng thêm một phần. Hiện tại quá trình thân thể là 38, quá trình thần hồn là 92, nhưng... Chỉ có hai tháng nữa, ta sợ sẽ không kịp. Còn có phương pháp nào khác có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện không?
Nguyệt Dao từ từ thu hồi ánh mắt, nói:
- Đã rất nhanh rồi.
Nói xong, nàng lấy ra một cái hộp gỗ, đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Viên đan dược này, vốn phải chờ quá trình đến một trăm, lúc xông quan mới dùng. Nhưng tình huống của ngươi đặc biệt, bây giờ có thể phục dụng, hẳn là có thể gia tăng một ít tốc độ tu luyện. Nhưng sau đó có thể thuận lợi đột phá hay không, ta cũng không biết.
Lạc Thanh Chu nhận lấy hộp gỗ, cẩn thận mở ra.
Một cỗ hương thơm thuốc nồng nặc, nhất thời xông vào mũi.
Đồng thời, một đạo kim quang chợt hiện ra, lóe lên vài cái, mới dập tắt.
Trong hộp gỗ, là một viên linh đan màu vàng, dù là màu sắc, hay bộ dáng, hoặc là hương thơm, đều làm cho tâm thần người ta chấn động, thèm nhỏ dãi.