Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2860 - Nguyệt tỷ tỷ tan chảy (3)




Nguyệt Vũ cười nói:

- Bảo bảo rất đáng yêu, đã lớn lên, xinh đẹp như bệ hạ.

Lạc Thanh Chu mở mắt ra, quay đầu liếc nàng một cái, nói:

- Con trai sao có thể nói xinh đẹp, phải nói anh tuấn giống như ta.

Nguyệt Vũ cười nói:

- Tiểu hài tử đều có thể nói xinh đẹp. Hơn nữa bảo bảo thật sự rất giống bệ hạ, lúc tức giận, mi tâm còn xuất hiện ấn ký hình hoả diễm.

- Thật sao?

Lạc Thanh Chu giật mình một chút, có chút lo lắng:

- Ai, xem ra sau này tính tình cũng không tốt.

Nguyệt Vũ thấp giọng nói:

- Công tử đang bôi nhọ bệ hạ sao?

Lạc Thanh Chu lập tức phủ nhận:

- Đương nhiên là không phải.

Nguyệt Vũ hừ nhẹ nói:

- Đúng vậy, Nguyệt Vũ phải nói với bệ hạ, nói công tử.... Ôi, ôi!

Lạc Thanh Chu đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng xuống.

Bùm!

Bọt nước bắn tung tóe.

Nguyệt Vũ kinh hô một tiếng, nằm sấp trên ngực hắn, quần áo lập tức ướt đẫm, vẻ mặt kinh hoảng.

Lạc Thanh Chu véo khuôn mặt mềm mại của nàng, giật giật, nói:

- Còn muốn nói với bệ hạ hay không?

Khuôn mặt Nguyệt Vũ đỏ bừng, cắn cắn môi hồng, yếu ớt nói:

- Không, không nói...

Lúc này Lạc Thanh Chu mới buông tay ra, nói:

- Tiếp tục tắm rửa đi.

- Vâng...

Nguyệt Vũ rũ mắt xuống, tiếp tục giúp hắn nhẹ nhàng chà xát.

Dần dần, hai má nàng càng ngày càng đỏ, hơi nước trong hai tròng mắt càng ngày càng đậm, rất nhanh, toàn bộ thân thể đều ngâm vào trong nước...

Không biết đã qua bao lâu.

Cửa đá đột nhiên “ầm” một tiếng, chậm rãi mở ra.

Lạc Thanh Chu lập tức mở hai mắt ra nhìn lại.

Nữ đế mặc một bộ váy đỏ rực, ôm bảo bảo trong lòng, vừa trêu chọc bảo bảo, vừa cười đi vào.

Nhưng nàng vừa đi được vài bước, đột nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc nói:

- Nguyệt Vũ đâu?

Trong nháy mắt ánh mắt nàng nhìn qua, Lạc Thanh Chu hoảng sợ run rẩy vài cái, ấp úng nói:

- Nàng... Nàng...

Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt, ánh mắt nhìn về phía bồn tắm.

- Ồ!

Lúc này, Nguyệt Vũ đột nhiên từ trong nước ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước ho khan vài cái, mới cuống quít lên bờ, quỳ trên mặt đất gắt gao cúi đầu, run giọng nói:

- Bệ hạ, nô tỳ... Nô tỳ... Khụ khụ khụ...

- Ngẩng đầu lên.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói.

Nguyệt Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi trắng bệch, toàn thân đều là vết nước, miệng khép chặt lại.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm nàng một lát, mới thản nhiên nói:

- Đứng lên đi.

Lúc này Nguyệt Vũ mới từ từ cúi đầu chậm rãi đứng dậy.

Nam Cung Hỏa Nguyệt không để ý tới nàng, nhìn người nào đó trong bồn tắm nói:

- Rửa sạch chưa? Đứa bé sắp đi ngủ.

Lạc Thanh Chu vội vàng chà xát thêm vài lần, sau đó lên bờ, mặc quần áo vào.

Bảo bảo đang nghiêng mặt, mở to đôi mắt, tò mò nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi qua, vươn tay ra.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một cái, mới cúi đầu cười cười với bảo bảo, nói:

- Phi Vũ, nhìn xem đây là kẻ xấu nào?

- Y nha...

Bảo bối chớp chớp mắt, vươn nắm đấm nhỏ về phía Lạc Thanh Chu.

Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ:

- Quả nhiên là một tên xấu, bảo bảo nhìn thấy ngươi liền muốn đánh ngươi.

Lạc Thanh Chu vội vàng bế vào trong ngực, cúi đầu cẩn thận đánh giá mặt mày bảo bảo, kinh ngạc nói:

- Quả nhiên rất giống bệ hạ, mắt to, lông mi thật dài, rất đẹp.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đắc ý nói:

- Hoàng tử của trẫm, đương nhiên lớn lên giống trẫm.

Lạc Thanh Chu thoáng có chút đáng tiếc:

- Nếu là con gái, nhất định sẽ còn đẹp hơn cả bệ hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt châm chọc nói:

- Ngươi không phải đã sớm lên kế hoạch rồi sao? Trẫm sinh con trai cho ngươi, vị Nguyệt tỷ tỷ sinh con gái cho ngươi. Người ta không phải đã đáp ứng rồi sao?

Lạc Thanh Chu nhất thời cứng đờ.

- Hừ!

Nam Cung Hỏa Nguyệt phất ống tay áo lên, đi đến một bên ghế ngồi xuống, không để ý tới hắn nữa.

Lạc Thanh Chu vẻ mặt xấu hổ, nói:

- Bệ hạ, ngươi... sao ngươi biết?

Đột nhiên, hắn nhớ tới bảo điệp đưa tin của Nguyệt Ảnh.

- Cái kia, bảo điệp đưa tin còn có thể khôi phục tin nhắn đã xoá sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Bây giờ ngươi mới biết sao? Còn tưởng rằng ngươi đã sớm biết, cố ý giữ lại để chọc giận trẫm.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Y nha nha...

Lúc này, đứa bé đột nhiên vung tay, đập một cái vào mặt hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Ai nha, đau quá, đừng đánh, phụ thân sai rồi, phụ thân không bao giờ chọc mẫu hoàng nhà ngươi tức giận nữa…

Nam Cung Hỏa Nguyệt phụt cười, hừ nói:

- Đánh tốt lắm! Bảo bảo, cố gắng đánh mạnh, đánh vào mặt hắn nở hoa, để hắn không còn mặt mũi đi gặp mọi người nữa! Hừ!

Đứa bé tiếp tục vẫy nắm tay.

Lạc Thanh Chu tiếp tục cúi đầu xin tha thứ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn một màn này, lại nghĩ đến hắn nửa năm nay, vẫn ở dưới lòng đất tập trung tu luyện, trong lòng cũng mềm nhũn, nói:

- Ngươi tu luyện thế nào rồi?