Trời còn chưa sáng, Lạc Thanh Chu đã trở lại Tần phủ.
Tần nhị tiểu thư đã dậy sớm.
Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động từ dưới lòng đất đi vào phòng, khiến Thu Nhi vừa vào phòng đã hoảng sợ.
Tần nhị tiểu thư bảo hắn ngồi xuống bàn trang điểm, lại tự mình giúp hắn chải tóc một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn mình trong gương đồng.
Không biết vì sao, hắn lại nhớ tới lời Tần đại tiểu thư nói đêm đó, không khỏi hỏi:
- Vi Mặc, ngươi cảm thấy ta đào hoa sao?
Tần nhị tiểu thư nghe vậy dừng lại một chút, cười nói:
- Nam nhân nào mà không đào hoa, chẳng qua có người có bản lĩnh đào hoa, mà có người không có bản lĩnh đào hoa mà thôi. Chỉ cần không phải bội tình bạc nghĩa, không phải cố ý lừa gạt tình cảm của đối phương, Vi Mặc cảm thấy thật ra không có gì cả.
Lạc Thanh Chu không khỏi thở dài một hơi.
Tần nhị tiểu thư nhìn về phía hắn trong gương, nhẹ giọng nói:
- Thanh Chu ca ca lại nhớ tới lời nói của tỷ tỷ sao? Những lời nói kia của tỷ tỷ, có lẽ chỉ là phát chút oán giận mà thôi. Thanh Chu ca ca nếu bởi vì những lời kia mà buông bỏ, vậy thì quá đáng tiếc.
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với thanh âm của Tống Như Nguyệt:
- Đều đã dậy chưa?
Châu Nhi vội vàng chạy tới mở cửa.
Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư ra khỏi phòng.
Tống Như Nguyệt thấy hai người, vội vàng thúc giục nói:
- Đi thôi, mau đi ăn cơm. Đợi lát nữa đi ra ngoài hoàng cung chờ, còn phải xếp hàng kiểm tra từng người một, cũng đừng đi trễ.
Mấy người ra khỏi cửa.
Tống Như Nguyệt lại nhìn về phía cách vách, thở dài một hơi nói:
- Ta vừa rồi cũng đi gọi Khiêm Gia, nhưng...
Lạc Thanh Chu mở miệng nói:
- Không sao, để đại tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta đi một mình là được rồi, nhạc mẫu đại nhân cùng Nhị tiểu thư cũng không cần đi.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Vậy cũng không được, chúng ta nhất định phải đi.
Sau đó lại cười nói:
- Tất cả chúng ta đều đi, mới có thể mang may mắn cho ngươi. Vận khí của nhạc mẫu luôn rất tốt, lần trước ngươi đứng đầu, nói không chừng cũng chính là vận khí mà nhạc mẫu mang đến cho ngươi.
Lạc Thanh Chu cười cười, nói:
- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân.
Tống Như Nguyệt cười ha hả nói:
- Người nhà mình, không nói cảm tạ. Nhạc phụ đại nhân ngươi trước kia thường xuyên nói ta ngu phúc nhiều... Ôi, là nói người ta mỹ phúc nhiều, ha ha...
Lạc Thanh Chu nghiêm trang phụ họa.
Tần nhị tiểu thư ở một bên che miệng cười trộm.
Mấy người đi tiền sảnh, đơn giản ăn điểm tâm, liền ra cửa.
Mộc di đã đánh xe ngựa đến, ở ngoài cửa chờ.
Nhưng hai vị quận chúa lại không tới.
Lần thi Đình này, cả triều thần đều nhìn thấy, bất luận kẻ nào trong cung đều không thể gặp mặt thí sinh trước.
Hai vị quận chúa không chỉ ở trong cung, còn là người trong hoàng thất, nếu trắng trợn đến đón hắn tiến cung, nhất định sẽ bị người chỉ trích.
Xe ngựa chở mấy người, chậm rãi chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Người trên đường phố, đã nhiều hơn.
Đại đa số thí sinh đều là một đám người trong gia tộc vây quanh, đi bộ về phía hoàng thành.
Khi mấy người Lạc Thanh Chu đi tới ngoài cửa hoàng thành, trời đã sáng.
Ngoài cửa thành có hai hàng binh lính áo giáp canh giữ, cùng với một ít hộ vệ cùng đại thần phụ trách kiểm tra.
Chẳng bao lâu, hơn ba trăm thí sinh đã đến đông đủ.
Tuy rằng còn phải thi Đình, nhưng hơn ba trăm người này đã một chân bước vào hàng ngũ quan viên, cho nên vừa gặp mặt, ai ai cũng đều rất khách khí hàn huyên với nhau.
Lạc Thanh Chu không muốn quá mức cao ngạo, cũng cùng mấy người quen biết mấy ngày trước thuận miệng nói chuyện, giết thời gian.
Về phần người nhà thí sinh, đều đứng ở phía bên kia hào, chờ mong.
Lại qua nửa canh giờ.
Các quan viên và lính canh ở cửa, bắt đầu kiểm tra từng người một.
Sau khi kiểm tra xong, mới cho đi vào.
Đợi hơn ba trăm thí sinh đều đi vào, do quan viên dẫn dắt, chậm rãi đi về phía Vị Ương cung.
Dọc theo đường đi, chúng thí sinh đều cúi đầu, như hến ngậm miệng, vô cùng căng thẳng.
Đương nhiên, cũng có người tiêu sái khinh cuồng, nhìn xung quanh.
Không bao lâu, mọi người dừng lại trước cửa Vị Ương cung.
Nữ hộ vệ canh giữ ngoài cửa, vội vàng đi vào bẩm báo.
Một lát sau, bên trong truyền đến giọng nữ tử:
- Tuyên chư vị thí sinh vào điện!
Sau khi Nữ đế kế vị, cũng không chiêu thu bất kỳ thái giám nào nữa.
Hộ vệ và người truyền lời trong cung phần lớn đều là nữ tử.
Một ít thái giám đã từng giữ lại, vẫn chưa bị đuổi ra ngoài, thì ở phía sau làm một ít tạp vụ.
Lạc Thanh Chu cảm thấy có thể là lời nói của mình có tác dụng.
Lúc trước hắn nói với bệ hạ, nam nhân cắt đi nơi đó, trái với nhân tính, quá mức tàn nhẫn, nếu đã có nữ tử tu luyện giả, cũng không cần phải chiêu thu thái giám nữa.