Lạc Thanh Chu khiêm tốn nói:
- May mắn, may mắn mà thôi.
Đoan vương gia cười ha ha nói:
- Lạc công tử không cần khiêm tốn làm gì, bài thi của ngươi bổn vương cũng đã xem, dù là kinh văn, hay thi từ, hay hiểu biết về quốc sự, đều xứng đáng với vị trí thứ nhất. Đêm đó khi đọc bài thi, các vị đại thần một mực kêu thiên tài, đối với câu trả lời của ngươi đều vỗ ngực khen hay.
Tống Như Nguyệt một bên nghe xong, thật vất vả mới khép miệng lại nhếch lên, tiếp tục cười ngây ngô.
Hai bên hàn huyên một phen, lại nói đến chuyện thi Đình.
- Lần này tổng cộng tuyển được ba trăm hai mươi Cống Sinh, ba ngày sau thi ở đại điện Vị Ương cung, do bệ hạ tự mình ra đề, do chúng đại thần cùng nhau chấm điểm, xác định ba người đứng đầu.
Đoan Vương nói xong, lại cười nói:
- Nếu Lạc công tử thi Đình lại đứng vị trí thứ nhất, vậy thì oanh động. Đại Viêm ta từ khi kiến quốc tới nay, còn chưa bao giờ có người liên tục đạt Tam Nguyên, hy vọng đến lúc đó bổn vương có cơ hội nhìn thấy.
Lạc Thanh Chu lại khiêm tốn vài câu.
Đoan Vương đột nhiên “khụ khụ” một tiếng, nhìn khuê nữ của mình một cái, chuyển đề tài, có chút oán giận nói:
- Thanh Chu, ngươi sao lúc nào cũng lừa Tiểu Nhụy. Nói thường xuyên đi chơi với nàng, sao lâu như vậy lại không đi, nha đầu này tức giận, nói không bao giờ gặp lại ngươi nữa.
Nam Cung Tiểu Nhụy nhất thời ngửa cằm lên, hừ một tiếng:
- Đại lừa đảo!
Trường Nhạc ở một bên ngượng ngùng cười.
Lạc Thanh Chu vội vàng xin lỗi giải thích, đơn giản là vì thi cử ở nhà chăm chỉ học hành.
Đoan Vương cười nói:
- Vậy ngươi hôm nay phải dỗ dành nàng thật tốt, dù sao ngươi cũng thi xong, hôm nay nên thả lỏng một chút. Bổn vương còn có chuyện khác, cáo từ trước.
Tống Như Nguyệt vội vàng lễ phép giữ lại:
- Vương gia, ăn cơm trưa rồi đi.
Đoan Vương cười nói:
- Không cần, Tần phu nhân cứ chúc mừng Thanh Chu đi, Tiểu Nhụy cùng Trường Nhạc nhà ta, làm phiền Tần phu nhân.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nam Cung Tiểu Nhụy vội vàng tức giận nói:
- Phụ vương, người ta không muốn nhìn thấy đại lừa đảo này, người ta cũng muốn đi.
Nói xong, muốn lôi kéo Trường Nhạc rời đi.
Trường Nhạc tựa hồ có chút không muốn rời đi.
Nơi này nhiều người như vậy, Mỹ Kiêu tỷ cùng Tuyết Y tỷ đều ở đây, rất náo nhiệt.
Đoan Vương quay đầu cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Nhụy, trễ một chút phụ vương lại phái người đến đón các ngươi.
Nam Cung Tuyết Y cũng đi qua lôi kéo Nam Cung Tiểu Nhụy nói:
- Tiểu Nhụy, Tuyết Y tỷ sẽ chơi cùng ngươi, còn có Mỹ Kiêu tỷ của ngươi đây nè. Đúng rồi, ngươi không muốn nhìn mỹ nhân đứng đầu trong thiên hạ sao? Đợi lát nữa Tuyết Y tỷ mang ngươi đi.
Nam Cung Tiểu Nhụy vừa nghe, nhất thời hứng thú:
- Là Khiêm Gia tỷ tỷ sao? Các ngươi luôn nói Khiêm Gia tỷ tỷ rất xinh đẹp, đệ nhất thiên hạ, ngay cả hoàng tỷ cũng thừa nhận Khiêm Gia tỷ tỷ ngang bằng nàng. Ta thực sự muốn xem nàng ấy đẹp như thế nào.
Trường Nhạc cũng nhỏ giọng nói:
- Ta... Ta cũng muốn xem.
Ánh mắt Nam Cung Tuyết Y chợt lóe, nhìn về phía người nào đó, cười nói:
- Có thể nhìn, nhưng các ngươi phải được Thanh Chu ca ca đồng ý trước đã.
Nam Cung Tiểu Nhụy lập tức nói:
- Dựa vào cái gì? Khiêm Gia tỷ tỷ cũng không phải nương tử hắn! Cho dù là phải, ta cũng không cần để ý tới hắn, hừ!
Lúc này, Tần nhị tiểu thư ở một bên nhẹ giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, vừa đúng lúc, tỷ tỷ còn chưa biết tin tức này, chúng ta cùng đi đi?
Lạc Thanh Chu còn chưa nói xong, Tống Như Nguyệt trực tiếp nói:
- Đi, cùng đi.
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, đành phải đi theo phía sau.
Mấy người rất nhanh đi tới hậu viện Linh Thiền Nguyệt Cung.
Lúc này, trong tiểu viện đột nhiên truyền đến một giọng hát thanh thúy dễ nghe, giai điệu vui vẻ lại mang theo một ít tiếng hát u oán.
- Ta là một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ hắn cũng không cưỡi, ô ô ô ô...
Mai nhi đang muốn gõ cửa.
Nam Cung Tiểu Nhụy lập tức giữ chặt nàng lại, thấp giọng nói:
- Suỵt, đợi lát nữa, bài hát này nghe thật hay, giọng cũng rất dễ nghe, ai hát?
Lúc này, tiếng hát trong tiểu viện đột nhiên ngừng lại.
- Ai? Ai ở bên ngoài nghe lén Tiểu Bách Linh hát? Hừ, chắc chắn lại là tên bại hoại đó!
Lập tức, cửa viện ‘két’ một tiếng mở ra.
Bách Linh mặc váy hồng phấn, trên lỗ tai cắm một đóa hoa nhỏ, trong tay còn cầm một bó, giống như hoa tiên tử xinh đẹp đứng ở trong cửa, chớp chớp đôi mắt linh động, kinh ngạc nhìn ngoài cửa nhiều người như vậy.
Nam Cung Tiểu Nhụy mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn nàng.
Khi Tống Như Nguyệt đang muốn mở miệng nói chuyện, Nam Cung Tiểu Nhụy đột nhiên “ngao” một tiếng nhào tới, hai đầu gối cong lên, quỳ trên mặt đất, ôm chặt đùi Bách Linh nói:
- Ngươi thật xinh đẹp, thơm ngon, ca hát cũng dễ nghe, Tiểu Nhụy thích ngươi!