Hắn lấy ra giám thể thạch, nắm ở trong lòng bàn tay, xem xét số liệu mới một chút.
【 Đại Tông Sư đỉnh phong: Quá trình 48 】
【 Hóa Thần Cảnh trung kỳ: Quá trình 80 】
- Thế nào rồi?
Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy hắn đang xem xét số liệu, mới dám đi tới, vẻ mặt thân thiết.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Lần này ta bế quan bao lâu rồi?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Mười sáu ngày.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua số liệu, hơi nhíu mày nói:
- Cảm giác vẫn quá chậm. Suốt nửa tháng, quá trình tu luyện thân thể mới tăng thêm hai mươi sáu điểm, quá trình thần hồn mới tăng thêm ba mươi điểm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt:
- ...
- Bệ hạ, biểu hiện của người như vậy là sao?
Khóe miệng Nam Cung Hỏa Nguyệt nhịn không được co giật vài cái, nói:
- Tốc độ tu luyện này của ngươi, ở cả Cửu Châu đại lục, chỉ sợ cũng không thể tìm thấy người thứ hai. Ngươi thế nhưng còn ghét bỏ chậm? Quá trình của ngươi là đến Võ Vương, không phải Võ Sư…
Lạc Thanh Chu nhìn số liệu trên giám thể thạch, nói:
- Tuy nói như thế, nhưng ta vẫn cảm thấy hơi chậm. Tuy nhiên, nếu cứ duy trì tốc độ như vậy, thời gian cũng đủ.
- Đâu chỉ đủ, dư dả.
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lộ ra tươi cười, nói:
- Nghĩ đến Đại Viêm chúng ta sắp xuất hiện một Võ Vương, hơn nữa Võ Vương này còn là phu quân của trẫm, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như vậy, hơn nữa còn để lại bảo bảo trong bụng trẫm, trẫm rất kích động.
Lạc Thanh Chu có chút kỳ quái nhìn nàng nói:
- Bệ hạ, người...
- Làm sao vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt tươi cười.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm nàng vài lần, nói:
- Sao ta đột nhiên cảm giác, bệ hạ hình như thay đổi một chút, biến thành...
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Biến thành cái gì?
Lạc Thanh Chu “Khụ khụ” một tiếng, nói:
- Tiểu liếm cẩu...
Nụ cười trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức cứng đờ.
Không khí đột nhiên im lặng.
Bầu không khí đột nhiên đóng băng.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Bệ hạ, ta sai rồi, xin bệ hạ tha tội vô lễ của ta...
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt, cũng không có xuất hiện vẻ tức giận nào, chỉ là tâm tình trong mắt biến hóa không ngừng.
Đờ đẫn, bối rối, hoang mang, nghi ngờ, xấu hổ, v.v.
- Ngươi...... ngươi có nghĩa là gì?
Một lúc lâu sau, nàng mới lắp bắp mở miệng nói.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bệ hạ thứ tội, ta chỉ là đùa giỡn, không có ý gì khác,
Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt biến ảo nhìn hắn, ngữ khí chắc chắn nói:
- Không, ngươi khẳng định có ý khác…. ngươi ...
- Bệ hạ, ta cái gì cũng không biết.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói.
Nam Cung Hỏa Nguyệt:
- ...
Lại yên tĩnh một lúc lâu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cắn cắn môi phấn, hai má nóng lên trừng mắt nhìn hắn, nắm tay nói:
- Ngươi ... ngươi quả nhiên biết! Khi nào?
Lạc Thanh Chu vẻ mặt mờ mịt:
- Bệ hạ đang nói cái gì vậy? Sao ta không hiểu gì hết vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, không nói gì nữa.
Đột nhiên, nàng nheo mắt lại:
- Có phải nàng ta đã nói với ngươi?
Lạc Thanh Chu nghi hoặc nói:
- Nàng ta là ai?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói:
- Trong lòng ngươi tự hiểu!
Lạc Thanh Chu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng lắm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói chuyện, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia châm chọc:
- Đúng vậy, ngươi cũng không biết nàng là ai.
Nói xong, tay áo nàng phất lên, đứng dậy nói:
- Đi thôi, ngày mai bắt đầu kỳ thi xuân. Vi Mặc và nhạc mẫu đại nhân nhà ngươi đều rất sốt ruột, đã để Mỹ Kiêu đến hỏi thăm nhiều lần. Nếu không quay lại, nhạc mẫu đại nhân nhà ngươi có thể sẽ khóc gấp, còn tưởng hiền tế ngươi bỏ chạy.
- Ngay mai? Nhanh thế?
Lạc Thanh Chu vừa nghe, lập tức đứng lên.
Đã là chạng vạng tối.
Đường phố kinh thành từ trước đến nay đều rất ồn ào, hôm nay lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Có không ít người, nhưng giọng nói dường như không còn.
Người bán hàng rong trên đường phố, không hét lên nữa.
Thanh âm vung roi da quất xe ngựa, tiếng gánh vác đi khắp phố phường, cũng đột nhiên biến mất.
Tiếng người đi trên đường nói chuyện phiếm, cũng đều hạ thấp thanh âm.
Người đọc sách trên đường phố cũng đột nhiên ít hơn rất nhiều.
Bởi vì ngày mai chính là hội thi ba năm một lần của Đại Viêm, sĩ tử từ khắp nơi trên đất nước tụ tập đến kinh thành, cần một môi trường yên tĩnh đọc sách hoặc nghỉ ngơi.
Vì vậy, bắt đầu từ ba ngày trước, kinh thành đã bắt đầu giới nghiêm.
Tất cả mọi người bất kể ngày hay đêm, đều không thể lớn tiếng ồn ào, càng không thể đánh nhau ẩu đả ảnh hưởng đến thí sinh, bằng không hình phạt sẽ rất nghiêm trọng.
Thanh lâu cũng phá lệ đóng cửa từ chối nhận khách ba ngày.
Đặc biệt là những khách điếm nơi thí sinh ở lại đều im ắng, thậm chí còn có quan binh thường xuyên tuần tra trước cửa.