Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói:
- Trẫm thích nam hài, tuy rằng trẫm là Nữ đế, nhưng vẫn thích một nam hài kế thừa ngôi vị hoàng đế của Đại Viêm.
Lạc Thanh Chu nói.
- Nếu là nữ, vẫn có thể kế thừa mà.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía hắn nói:
- Nữ hài luôn phải lập gia đình, nếu giống như trẫm, gặp người không thành thực, bị người ta lừa gạt thì làm sao bây giờ?
Lạc Thanh Chu buông tay nói:
- Sao ta lại lừa gạt bệ hạ được?
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lừa gạt trẫm chỗ nào, trong lòng ngươi tự mình hiểu. Ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không tuân thủ đạo làm phu, rắc tình khắp nơi, nói không chừng còn để lại giống ở chỗ nào đó rồi cũng nên.
Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng nữa.
- Hừ!
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa, nói:
- Mau trở về xem Vi Mặc nhà ngươi cùng những tiểu thiếp kia đi, bế quan lâu như vậy, hẳn là rất nhớ các nàng nhỉ.
Lạc Thanh Chu nghĩ đến thân thể Nhị tiểu thư, trong lòng tràn đầy lo lắng, đứng dậy nói:
- Bệ hạ, vậy ta trở về trước. Nếu người xảy ra chuyện gì, nhớ thông báo cho ta ngay lập tức.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bình thản “ừ” một tiếng, không để ý tới hắn nữa.
Lạc Thanh Chu ra khỏi phòng, trực tiếp ngự kiếm mà đi.
Một lát sau, đến Tần phủ.
Hắn hạ xuống ở cửa Tần phủ, sớm đã thay đổi một thân nho bào rộng lớn, trong tay cầm một quyển sách, vào từ cửa chính.
Chu quản gia nhìn thấy hắn trở về, vội vàng nói:
- Cô gia, ngài đã trở lại, phu nhân mấy ngày nay còn đang nhắc nhở, nói mắt thấy sắp xuân, cũng không thấy bóng người của ngài. Đúng rồi, Mỹ Kiêu quận chúa và Tuyết Y quận chúa hôm nay cũng tới, đang ở trong tiểu viện cùng Nhị tiểu thư nói chuyện.
Lạc Thanh Chu chào hỏi, lập tức đi hậu viện.
Vừa mới đi tới cửa tiểu viện, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười của Tuyết Y quận chúa cùng nha hoàn.
- Khụ khụ!
Lạc Thanh Chu ở ngoài cửa ho khan một tiếng, mới nhấc chân đi vào.
Tần nhị tiểu thư cùng hai tỷ muội Nam Cung đang ngồi ở trước bàn đá trong tiểu viện nói chuyện.
Bọn nha hoàn đứng ở phía sau.
Trên mặt mấy chủ tớ, đều tràn đầy ý cười.
Hai vị quận chúa tựa hồ cũng đã thoát ra khỏi nỗi buồn Nam Cung quận vương qua đời.
- Ồ, đại tài tử của chúng ta đã trở lại, vừa rồi còn đang nói đến ngươi.
Nam Cung Tuyết Y vui vẻ nói.
Tần nhị tiểu thư vội vàng cười nói:
- Thanh Chu ca ca, cũng không phải là nói xấu ngươi, mà là khen ngươi.
Mặt Nam Cung Mỹ Kiêu mang ý cười, vẫn chưa nói gì.
Lạc Thanh Chu đi qua nói:
- Khen ta cái gì?
Nam Cung Tuyết Y nói:
- Đương nhiên là có tài, tin tưởng kỳ thi xuân lần này, ngươi nhất định có thể lọt vào ba hạng đầu, ta đoán là Trạng Nguyên.
Tần nhị tiểu thư thì nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc cảm thấy, bệ hạ có thể kiêng dè quan hệ với ngươi, chỉ cho ngươi một cái Bảng Nhãn, hoặc Thám Hoa.
Nam Cung Tuyết Y lập tức nói:
- Cử hiền không tránh thân, huống chi, trong khi thi, mặc dù là bệ hạ ra đề, nhưng viện sĩ Hàn Lâm viện cùng nhiều đại thần như vậy đều ở đây. Ai ưu tú nhất, ai mới có tư cách đạt được Trạng Nguyên, mọi người tự nhiên đều rõ ràng, bệ hạ cũng sẽ không tùy tiện cho một thứ hạng.
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Không sao cả, chỉ cần có thể thi đỗ là được. Về phần ba hạng đầu, thật ra ta cũng không quá để ý.
Nam Cung Tuyết Y hừ nói:
- Ngươi đương nhiên sẽ không để ý, bởi vì bệ hạ đã sớm nhìn trúng ngươi. Dù ngươi là xếp hạng thứ mấy, đến lúc đó đều là quan lớn hậu lộc, những tài tử khác cũng không thể so sánh với ngươi.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên đột nhiên mở miệng nói:
- Bệ hạ nói bình phản lần trước, mưu kế của ngươi lập được đại công, các đại thần đều nhất trí tấu lên, kêu bệ hạ phong thưởng cho ngươi, Đoan vương thậm chí thượng tấu, thỉnh cầu phong ngươi làm hầu.
Nam Cung Tuyết Y cười nói:
- Lạc đại tài tử bày mưu tính kế, chỉ cần phất tay, bảy đại chư hầu phản quân cùng quân đội Thái vương tan thành mây khói. Không chỉ bảo vệ kinh thành, dọa sợ các chư hầu có ý xấu khác, còn triệt để an ổn toàn bộ Đại Viêm. Dù phong hầu, cũng là chuyện nên làm.
Trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một tia châm chọc, nhìn người nào đó nói:
- Chẳng qua, bệ hạ từ chối. Bệ hạ nói, ngươi còn quá trẻ, để mài giũa thêm vài năm nữa. Nhưng dụng ý chân chính của bệ hạ rốt cuộc là cái gì, ai cũng không biết.
Ngươi không biết mới là lạ!
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm chửi bới một câu.
Đã phong Vương rồi, còn muốn phong hầu gì chứ?
Nam Cung Tuyết Y vội vàng lấy ra một quyển sách thật dày, nói:
- Lạc tài tử, mau đến đây, ta lại nghĩ ra một kết cục cho Thạch Đầu Ký, nói cho ngươi nghe một chút.