Hai người băng qua đường và đi vào một con hẻm.
Nhưng, khi Lạc Thanh Chu đi theo, lại đột nhiên phát hiện, liếc mắt hẻm nhỏ một cái đã có thể nhìn thấy điểm cuối cùng, lại không còn bóng dáng của hai cha con kia.
Trong lòng hắn ngưng tụ, lập tức thần hồn xuất khiếu, bay lên giữa không trung, điều tra xung quanh.
Nhưng, bốn phía đường phố ngõ nhỏ, cũng không có bóng dáng hai người kia.
- Quả nhiên không đúng.
Hắn lập tức thần hồn trở về cơ thể, lại lướt ra khỏi ngõ nhỏ, dò xét xung quanh một lần.
Nhưng vẫn không có thu hoạch nào.
Đường phố cùng ngõ nhỏ trong thành trì, thậm chí phòng ốc đều ở dưới tầm mắt của hắn bao trùm, nhưng hai cha con kia lại đột nhiên giống như biến mất, hoàn toàn tìm không thấy tung tích gì.
Loại bản lĩnh này, nhất thời làm hắn lạnh sống lưng.
Phải biết rằng, hắn chính là cảnh giới Đại Tông sư đỉnh phong, theo dõi hai người, lại đột nhiên mất đi, hơn nữa lại không có bắt được bất kỳ dấu vết nào của đối phương.
Hắn đột nhiên run lên.
- Vụt ——
Hắn không có tiếp tục tìm kiếm nữa, mà thân ảnh lập tức chợt lóe, dùng tốc độ nhanh nhất trở về tửu lâu.
Đừng có chuyện gì xảy ra.
May mắn thay, khi hắn lên tầng hai, tất cả mọi người đều an toàn.
Chẳng qua, nhạc mẫu đại nhân lại đang lau nước mắt, thoạt nhìn có chút ủy khuất, thấy hắn tới, lập tức lại khôi phục thần sắc vốn có.
Lạc Thanh Chu trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hành lang cách đó không xa.
Cửa gian phòng thứ nhất, đột nhiên bị đẩy ra.
Lập tức, một người nam tử trung niên mang theo một thiếu nữ, vừa ăn bánh bao trong tay, vừa đi về phía cầu thang.
Mà làm cho hắn cảm thấy khẩn trương chính là, hai người này, chính là đôi cha con vừa rồi hắn mất dấu.
Hắn vừa rồi tận mắt nhìn thấy, hai cha con đi vào ngõ nhỏ, đi về hướng ngược lại với tửu lâu này.
Khi đối phương biến mất trong ngõ nhỏ, hắn lập tức thần hồn xuất khiếu, bay lên không trung, tất cả người đi đường trên đường phố bốn phía đều bị hắn thu hết vào mắt.
Đối phương không có khả năng quay đầu trở về.
Giờ khắc này, lưng hắn đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
- Phụ thân, tỷ tỷ kia thật xinh đẹp.
Đúng lúc này, thiếu nữ tên Tiểu Thất kia, đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía mọi người Tần gia.
Mà ánh mắt của nàng, không phải nhìn Tần nhị tiểu thư, cũng không phải nhìn Bách Linh cùng Hạ Thiền, mà là nhìn... Tần đại tiểu thư.
Tần đại tiểu thư ngồi trong một góc gần cây cột, lúc này, đã tháo mạng che mặt xuống, dung nhan tuyệt mỹ kia, cho dù dưới bóng tối bao phủ, cũng đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Hán tử trung niên quay đầu nhìn thoáng qua, cũng sửng sốt, trong mắt tựa hồ lộ ra một tia giật mình, nói:
- Đích xác. Xinh đẹp, thật giống như thiên tiên...
Tiểu Thất thấp giọng nói:
- Phụ thân, ngài nói, vị Tần gia tiểu thư mà Bắc Cảnh vương lúc trước nhìn thấy kia, có phải cũng xinh đẹp như vị tỷ tỷ này hay không?
Hán tử trung niên trầm mặc một chút, nói:
- Không, vị này... Hẳn là càng xinh đẹp, thiên hạ vô song...
- Cha, ngài làm sao vậy? Bàn tay của ngài đang run rẩy.
- Không sao đâu, đi thôi.
Hán tử trung niên lại cuối cùng nhìn thoáng qua mọi người một cái, xoay người đi xuống lầu.
Tiểu Thất cũng vội vàng đi theo.
Lúc này đây, Lạc Thanh Chu không dám tiếp tục theo dõi.
Vừa rồi một khắc kia, hắn đột nhiên cảm thấy một loại áp lực trước nay chưa từng có ập tới, làm hắn thậm chí không cách nào đứng dậy.
Tại thời điểm này, lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lại qua một lát nữa.
Tất cả mọi người Tần gia đều đã ăn no, đồ ăn trên bàn cũng bị Tần Xuyên nuốt chửng, ăn không sai biệt lắm.
Tần Văn Chính mang theo mọi người Tần gia xuống lầu, tự mình tính tiền.
Ra khỏi tửu lâu.
Lạc Thanh Chu vẫn căng thẳng như trước, ánh mắt cảnh giác nhìn đường phố bốn phía.
Mấy người lên xe ngựa.
Đợi sau khi trở lại Tần phủ, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xuống xe ngựa, hắn đang muốn đỡ Tần nhị tiểu thư xuống, Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói:
- Thanh Chu ca ca, trước tiên đỡ tỷ tỷ đi xuống đi.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía Tần đại tiểu thư.
Kết quả, Tần đại tiểu thư từ bên kia đi xuống.
Lúc này, Tần Văn Chính đã đi xuống, đột nhiên mở miệng nói:
- Thanh Chu, lát nữa đi chỗ ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Vâng, nhạc phụ đại nhân.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
Trễ như vậy, nhạc phụ đại nhân muốn tìm hắn nói chuyện gì?
Chẳng lẽ là, chuyện của Tần đại tiểu thư?
Hắn vội vàng dìu Tần nhị tiểu thư xuống xe ngựa, thấp giọng hỏi một câu.
Tần nhị tiểu thư cũng có chút nghi hoặc, nhẹ giọng nói:
- Vi Mặc cũng không biết, bất quá Vi Mặc cảm giác, hẳn là không phải chuyện hưu thư.
Trong phủ, đèn lồng sáng lên.