Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2811 - Bắc Cảnh Vương hồng nhan tri kỷ, đối Tần đại tiểu thư mong nhớ ngày đêm (4)




Mọi người thấy nàng kích động như thế, ánh mắt đều nhìn qua.

Lão Trang cười, nói:

- Vị phu nhân này, tại hạ là người kể chuyện, nói chính là chuyện xưa mà thôi, chọc mọi người cười một tiếng, phu nhân không cần phải coi như thật chứ.

Tống Như Nguyệt vẫn tức giận nói:

- Ngươi đây chính là đang cố ý vu khống Bắc cảnh vương! Cái gì Bắc Cảnh vương đối với vị Tần gia tiểu thư kia vừa nhìn đã chung tình, sớm chiều suy nghĩ! Quả thực chính là... Đánh rắm!

Nàng không nhịn được mắng to.

Tên hỗn đản này thế mà còn nói Khiêm Gia của nàng không biết nói chuyện, không biết cười, là một kẻ ngốc, thật đáng giận.

Lúc này, vị khách bên cạnh cũng lập tức khuyên nhủ:

- Vị phu nhân này, nếu không muốn nghe, chỉ cần rời đi là được. Người ta kể chuyện, vốn nói chính là chuyện thú vị, chọc mọi người vui vẻ, cần gì phải coi là thật?

- Đúng như thế, ngươi không muốn nghe, tự mình xuống lầu rời đi, đừng ảnh hưởng đến chúng ta.

- Chúng ta đương nhiên cũng tôn kính Bắc Cảnh Vương, Bắc Cảnh Vương là anh hùng của Đại Viêm chúng ta, cũng là anh hùng trong lòng dân chúng chúng ta, cho nên chúng ta mới muốn nghe một chút chuyện xưa về hắn. Là thật hay giả, chúng ta tự nhiên sẽ phân biệt, không cần phu nhân quan tâm.

Tất cả mọi người đều nhao nhao lên tiếng lên án.

Tống Như Nguyệt nhất thời tức giận đến mặt đỏ tai hồng.

Lúc này, Tần Xuyên nhất thời rống giận một tiếng, nhảy dựng lên, kình phong toàn thân quấn quanh, y bào phần phật, trợn to hai mắt nói:

- Ai dám làm càn! Ai dám khi dễ mẫu thân ta!

Mấy người đứng ở gần, nhất thời bị một tiếng gầm gừ cùng khí thế đáng sợ của hắn dọa đến mềm nhũn chân, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

- Là võ giả.

Có người đột nhiên thấp giọng nhắc nhở.

- Đi một chút, võ giả cũng không dễ chọc, đừng ăn một bữa cơm để cả đầu cũng không còn.

- Bắc Cảnh Vương chính là phu quân của nữ đế bệ hạ, lá gan của người kể chuyện này thật lớn, chúng ta không thể nghe nữa, đi thôi.

Lúc này, tất cả mọi người đều bị thanh niên trước mắt gầm lên cùng khí thế bức người làm bừng tỉnh, nhao nhao rời đi.

Lão Trang trên đài cùng thiếu nữ tên Tiểu Thất kia cũng lập tức cúi đầu nhặt bạc trên mặt đất, sau đó len lén đi theo phía sau đám người.

- Đáng ghét! Có bản lĩnh đừng chạy!

Tống Như Nguyệt vẫn chưa hết tức giận, bộ ngực phập phồng, quả thật bất bình vì thần tượng của nàng Bắc Cảnh Vương, và vì khuê nữ Tần đại tiểu thư của nàng.

Mấy bàn khách khác, mỗi người trở về chỗ ngồi, cúi đầu ăn cơm, yên tĩnh lại.

Trên cầu thang và hành lang, rất nhanh đã trở nên trống rỗng.

Tống Như Nguyệt trở lại chỗ ngồi, tức giận nói:

- Những người kể chuyện này, chỉ thích nói bậy, không có một câu nào là thật.

Lúc này, Tần Văn Chính ngồi bên cạnh, nhìn về phía nàng nói:

- Chẳng lẽ Thanh Chu cùng Khiêm Gia ly dị, cũng không phải thật?

Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt nhất thời biến sắc.

Trên bàn, lặng lẽ.

Vẻ mặt Tống Như Nguyệt đầy khẩn trương, giống như mình làm sai chuyện gì, đang không biết làm sao, Tần Xuyên đột nhiên nói:

- Hả, Thanh Chu đâu?

Tần nhị tiểu thư mở miệng nói:

- Bụng Thanh Chu ca ca không thoải mái, đã đi xuống lầu.

Tống Như Nguyệt vội vàng cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt bò, đặt ở trong chén Tần Văn Chính, vẻ mặt lấy lòng nói:

- Lão gia, ăn thịt, mau ăn thịt.

Tinh quang trong mắt Tần Văn Chính chợt lóe, nói:

- Như Nguyệt, các ngươi có phải có chuyện gì gạt ta hay không?

Tống Như Nguyệt nhất thời bị dọa sắc mặt hơi trắng bệch, cuống quít đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía khuê nữ nhà mình.

Tần nhị tiểu thư mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Phụ thân, không có đại sự gì. Chờ buổi tối trở về, mẫu thân sẽ nói với ngài.

Tống Như Nguyệt cuống quít nói:

- Vi Mặc, ngươi nói với phụ thân ngươi, ta. Ta không dám...

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Thật ra... Phụ thân hẳn là đã sớm biết.

Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt nhất thời sửng sốt.

Tần Văn Chính trầm mặc một chút, nói:

- Mẫu thân ngươi biết khi nào?

Tần nhị tiểu thư nói:

- Vừa mới biết không lâu.

Tần Văn Chính không nói gì nữa, cúi đầu uống rượu.

Tống Như Nguyệt ngơ ngác một lát, nhìn hắn nói:

- Lão... Lão gia, ngài... Ngài biết được khi nào?

Vẻ mặt Tần Văn Chính âm trầm nói:

- Khẳng định sớm hơn nàng.

Tống Như Nguyệt: - ...

Lúc này, Tần Xuyên ở một bên vẻ mặt mê mang nói:

- Phụ thân, mẫu thân, Vi Mặc, các ngươi rốt cuộc nói cái gì? Làm thế nào mà ta một chữ cũng nghe không hiểu?

Tần nhị tiểu thư mỉm cười nói:

- Không sao đâu, dù sao cũng không phải chuyện xấu, là chuyện đáng để chúc mừng.

Nói xong, nàng nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái.

Tần Xuyên càng thêm mê mang.

Trong khi đó.

Lạc Thanh Chu ra khỏi tửu lâu, lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau hai cha con vừa kể chuyện.