Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2795 - Đại tông sư giết Quy Nhất, chúng thần Đại Viêm mở mày mở mặt! (3)




Hắn lập tức cắn rách ngón tay, ấn lên huyết ấn của mình, sau đó đáng thương nói:

- Bệ hạ, Tiểu Vương còn muốn lấy hiệp ước này về cho Khả Hãn xem qua, cần phải cho tất cả triều thần Đại Mông ta xem một lần. Bất quá bệ hạ yên tâm, Đại Mông ta từ trước đến nay đều có tinh thần khế ước, nếu Tiểu Vương đã ký kết, tuyệt đối sẽ không vi phạm...

Ý của lời này nói rất rõ ràng, tóm tắt ngắn gọn là: Thưa bệ hạ, ta muốn về nhà... Làm ơn thả ta trở lại tìm phụ thân...

Nam Cung Hỏa Nguyệt không lập tức trả lời, ánh mắt nhìn về phía người nào đó trong điện.

Lúc này, toàn bộ Đại Viêm đều là người nào đó làm chủ.

Lạc Thanh Chu mở miệng nói:

- Vương tử điện hạ không phải đói bụng sao? Trong cung đã chuẩn bị bữa tối, ăn rồi hãy đi.

Cả người Cách Lôi run rẩy, cuống quít nói:

- Không... Không được, Tiểu Vương đã no rồi... Tiểu Vương muốn nhanh chóng mang khế ước trở về, cho Khả Hãn xem qua...

Lạc Thanh Chu trầm mặc.

Những người khác trong đại điện cũng đều đột nhiên nín thở, trái tim lại đập thình thịch.

Trái tim của Cách Lôi cùng hộ vệ còn lại của Đại Mông đế quốc trong nháy mắt này cũng đều vọt lên cổ họng, phủ phục trên mặt đất, không dám nhúc nhích, đều run rẩy âm thầm cầu nguyện.

Cuối cùng, ma quỷ bò ra từ địa ngục kia mở miệng:

- Nếu lòng hoàng tử điện hạ chỉ muốn về, vậy chúng ta không giữ người ở lại thêm.

Như được đại xá, Cách Lôi cuống quít mang theo chúng hộ vệ từ trên mặt đất đứng lên, run giọng nói:

- Đa tạ Sở vương, đa tạ bệ hạ.

Nói xong, lập tức đỡ lẫn nhau, đi ra ngoài điện.

Tuy rằng hai chân bọn họ nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, nhưng dục vọng sinh tồn mãnh liệt cùng cảm giác sợ hãi chống đỡ bọn họ gian nan đi ra khỏi đại điện.

Đợi bọn họ đi xuống bậc thang, cuống quít lấy lại tinh thần, lấy phi kiếm ra, leo lên.

Lạc Thanh Chu đột nhiên đứng ở trước cửa đại điện, nói:

- Vương tử điện hạ, Đại Viêm ta bất cứ lúc nào hoan nghênh các ngươi lại đến làm khách.

Cách Lôi vừa leo lên phi kiếm, nhất thời bị dọa run lên, lại thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn quỳ xuống, cuống quít run giọng nói:

- Đa... Đa tạ Sở vương.

Lạc Thanh Chu nói.

- Chúc Vương tử điện hạ một đường thuận buồm xuôi gió.

- A!

Phi kiếm lập tức bay lên giữa không trung, bắn nhanh mà đi.

Lạc Thanh Chu lại đứng ở cửa đại điện một lát, mới xoay người đi vào đại điện, trực tiếp leo lên bậc thang, đi lên đài cao.

Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi nhíu mày, mở miệng nói:

- Nếu đã động thủ, vì sao lại để bọn họ rời đi?

Trong lòng chúng thần trong đại điện cũng đều có nghi hoặc, nhưng cũng không dám mở miệng.

Lạc Thanh Chu vươn tay, muốn nắm tay nữ đế, lại suy nghĩ mình vừa rồi giết người, đành phải thu hồi, nói:

- Không sao đâu, chờ bọn họ ra khỏi biên cảnh, có người Đại Mông nhìn thấy, có chết cũng không muộn.

Nam Cung Hỏa Nguyệt sửng sốt, nói:

- Ai ở biên cảnh?

Lạc Thanh Chu nói:

- Long Nhi, cá sấu nhỏ, phi xà, còn có... Ta. Ta trước thăm ngài một chút, sau một lúc nữa sẽ rời đi.

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt ôn nhu nhìn hắn, nói:

- Cảnh giới Đại tông sư đỉnh phong. Thật vậy, ngươi có bản lĩnh này... Chẳng qua, đại quân Đại Mông ở bắc cảnh...

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- Bệ hạ, không phải lần trước ngài nói, có thể để cho ta tự mình lựa chọn danh hào vương gia sao? Ta nghĩ một chút, Sở vương không dễ nghe lắm, ta muốn gọi... Bắc Cảnh Vương.

- Bắc Cảnh Vương?

Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, trầm mặc một chút, gật gật đầu, nói:

- Được, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là Bắc Cảnh Vương. Tất cả của Bắc cảnh, để ngươi quản lý.

Dừng một chút, nàng nói thêm:

- Ngoại trừ nữ nhân.

.....

Lạc Thanh Chu nhìn ra bên ngoài, nói:

- Bệ hạ, ta nên đi. Lôi kiếp của ta... Đã đói khát khó nhịn.

Nói xong, thân ảnh hắn chợt lóe, biến mất không thấy.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Trên không trung Đại Viêm, một thanh phi kiếm đang lao nhanh về phía biên cảnh phương bắc.

Trên phi kiếm khổng lồ.

Ngũ vương tử Cách Lôi của Đại Mông đế quốc đang run rẩy dùng bảo điệp đưa tin kêu cứu.

Nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện, tin tức căn bản không phát ra được.

Rất nhiều quốc gia đều có trận pháp chuyên môn, có thể ngăn cản truyền đi tin tức từ trong quốc gia đến bên ngoài quốc gia đó, phòng ngừa gian tế bên trong cấu kết với bên ngoài.

Đặc biệt là khi khai chiến, hoặc là lúc quan hệ giữa hai nước căng thẳng.

Hiển nhiên, trước khi bọn họ đến, Đại Viêm đã chuẩn bị tốt.

Cách Lôi nắm chặt bảo điệp đưa tin trong tay, thấp giọng mắng một câu, cảm thấy hổ thẹn vì mình sợ chết cùng khúm núm quỳ gối ở trong Hoàng cung Đại Viêm vừa rồi.

Nhưng hắn vẫn run rẩy sợ hãi như trước.

Ở phía sau hắn, chỉ còn lại có sáu tên hộ vệ tu luyện giả, đều còn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong kinh hãi vừa rồi.