Dũng sĩ Đại Mông cơ bắp to lớn cường tráng này, lại không có bất kỳ lực phản kháng nào, đầu trong nháy mắt bạo liệt, óc bắn tung tóe, một mạng ô ô.
- Bịch!
Lạc Thanh Chu buông tay ra, ném hắn ta xuống đất.
Thi thể không đầu đứng trên hai chân rơi xuống đất, máu tươi phun trào, lắc lư vài cái trên mặt đất, mới cứng ngắc ngã xuống đất.
Lạc Thanh Chu quay đầu sắc mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhìn về phía vương tử Đại Mông vẻ mặt kinh hãi đang cầm đao:
- Vương tử điện hạ, tiết mục này thế nào?
Đúng lúc này, chỗ phun máu của thi thể không đầu, đột nhiên có một đạo hư ảnh mơ hồ bay ra.
Nhưng, không đợi hắn chạy trốn, Lạc Thanh Chu đã vươn tay, một phen bóp cổ hắn, thậm chí không quay đầu lại nhìn hắn một cái.
- Điện hạ! Cứu ta! Cứu ta...
Hư ảnh phát ra tiếng kêu rên thê lương mà tuyệt vọng.
Nhưng âm thanh vừa dứt, ‘Phốc’ một tiếng vang lên, Lạc Thanh Chu trong nháy mắt bóp hắn nát bấy, lập tức lôi điện chợt lóe, đánh hắn hồn phi phách tán, hóa thành tro tàn.
Từ đó, vị dũng sĩ Đại Mông này, ngay cả một luồng sinh cơ cuối cùng cũng bị dập tắt.
Mọi người Đại Mông đế quốc đều sắc mặt trắng bệch, vừa sợ vừa giận.
Chúng thần Đại Viêm, cũng đều nghẹn họng.
Đoan vương gia vốn chuẩn bị tới khuyên can, không biết từ khi nào đã trốn ở phía sau cột nhà cách đó không xa, lạnh run.
Trên đài cao.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi ngay ngắn trên long ỷ, thần sắc trên mặt nhìn vẫn không gợn sóng như trước, chỉ là trong con ngươi lóe ra quang mang sáng ngời.
Cách Lôi lộ ra vẻ mặt đầy khó coi, cầm đao trong tay, tựa hồ không dám hạ xuống.
Bởi vì thực lực của thiếu niên trước mắt này, lại sâu không lường được.
- Làm càn.
Lúc này, trong hộ vệ Đại Mông, đột nhiên hai gã thanh niên đứng ra, trực tiếp lấy ngọc bài trên người ra, sắc mặt thản nhiên nói:
- Chúng ta là Phiêu Miểu Tiên Tông...
- Oanh.
Lời còn chưa dứt, một nắm tay cực lớn vô song đột nhiên mang theo lực lượng cùng lôi điện đáng sợ, trong nháy mắt nện vào trên người một nam tử trong đó, trực tiếp đập nát lồng ngực hắn, đánh hắn bay ra ngoài.
Một nam tử khác há miệng, lập tức sắc mặt đại biến, vừa muốn lui về phía sau, một tay khác đột nhiên vươn ra từ trong hư không, một tay bóp cổ hắn.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy khí lực toàn thân bị rút sạch, hai chân rời khỏi mặt đất mà lên.
Hắn trợn tròn mắt, há to miệng, trong cổ họng phát ra tiếng rên la hoảng sợ mà tuyệt vọng, môi trên môi dưới run rẩy không ngừng, không còn khí thế không coi ai ra gì lúc mới lấy ra ngọc bài nữa.
- Đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông sao? Vừa đúng dịp, ta muốn giết thêm vài người nữa.
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói xong, lập tức ‘Kẹt’ một tiếng, bóp nát cổ họng của hắn.
Sau đó ném hắn lên giữa không trung, một quyền đánh ra, ‘Ầm’ một tiếng nổ vang, trực tiếp đánh toàn bộ thân thể cùng thần hồn bên trong người của hắn thành một cơn mưa máu, rơi xuống đầy đất.
Giờ khắc này, toàn bộ đại điện, lặng ngắt như tờ.
Chúng hộ vệ Đại Mông đế quốc vừa rồi còn đang giận dữ quát lớn, giờ khắc này, sắc mặt đều trắng bệch, kinh hồn sợ hãi không dám lên tiếng.
Không ai có thể nghĩ đến.
Thiếu niên này lại to gan như vậy, dám ở trong đại điện hoàng cung, trước mặt nhiều người như vậy ra tay giết người.
Hơn nữa, còn giết người của Phiêu Miểu Tiên Tông.
Không sợ Đại Mông đế quốc tập trung mấy chục vạn binh ở biên cảnh và một trong tam đại tiên tông Cửu Châu đại lục trả thù sao?
Khoảnh khắc này.
Không riêng gì mọi người Đại Mông đế quốc, ngay cả chúng thần Đại Viêm cũng bị dọa choáng váng.
Thiếu niên này có điên không?
- Ngũ hoàng tử, giết hắn! Giết hắn.
Một thanh niên khác của Phiêu Miểu Tiên Tông bị một quyền đập nát lồng ngực, còn chưa chết, lúc này nằm trên mặt đất, khuôn mặt dữ tợn kêu to.
Nhưng lúc này Ngũ vương tử Cách Lôi đã bị dọa đến mức ngay cả đao trong tay cũng sắp nắm không vững.
Hiện giờ bọn họ đang ở địa bàn của Đại Viêm.
Tên côn đồ này ngay cả người Phiêu Miểu Tiên Tông cũng dám giết, huống chi là một vương tử Đại Mông như hắn?
Chủ yếu hơn chính là, trên người thiếu niên này tản mát ra khí huyết lực cường đại, vô cùng đáng sợ, làm thần hồn của hắn run rẩy không ngừng, căn bản không nhấc được chân bước lên phía trước.
- Tiểu súc sinh! Ngươi dám giết đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông ta! Ngươi......
Thanh niên Phiêu Miểu Tiên Tông kia cắn răng, lời nói trong miệng còn chưa nói hết, đầu lại đột nhiên rắc một tiếng, từ trên cổ lăn xuống...
- Phốc——
Máu tươi phun ra.
Thi thể không đầu cứng đờ, ngã xuống.
Đồng thời, trong cơ thể hắn ‘Tư’ một tiếng, tựa hồ có sấm sét sáng lên.
Thần hồn của hắn cũng trong nháy mắt tan thành mây khói.
Một thanh phi kiếm đen kịt như mực đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, rơi vào trong lòng bàn tay của Lạc Thanh Chu.