- Sẽ không phải ngươi làm chuyện có lỗi với trẫm chứ? Hoặc là phản bội trẫm? Hoặc là, ngươi muốn rời khỏi trẫm, đi Cửu Thiên Dao Đài?
Lạc Thanh Chu cúi đầu không nói.
Trong phòng, im lặng một lúc.
Nam Cung Hỏa Nguyệt buông tấu chương xuống, đưa tay vỗ ghế dựa của mình, nhẹ giọng nói:
- Đứng lên đi, ngồi nơi này. Chúng ta là phu thê, bất kể ngươi đã làm gì, hoặc ngươi chuẩn bị làm gì, miễn là ngươi có đủ lý do, trẫm có thể tha thứ cho ngươi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu càng thêm áy náy, chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm.
Lạc Thanh Chu chậm rãi ngẩng đầu, cùng ánh mắt nàng nhìn nhau.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại áp sát hắn, nhẹ giọng nói:
- Ôm.
Trong lòng Lạc Thanh Chu mềm mại, lại vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lúc này mới bình tĩnh nói:
- Nói đi, không có việc gì, trẫm sẽ bình tĩnh nghe ngươi nói tiếp. Mặc dù ngươi muốn rời đi, mặc dù ngươi muốn vứt bỏ trẫm, trẫm cũng sẽ yên lặng nghe ngươi nói xong.
Lạc Thanh Chu cười khổ một tiếng, nói:
- Đương nhiên không phải, ta làm sao có thể rời khỏi bệ hạ, càng không có khả năng vứt bỏ bệ hạ. Trừ khi... không, ngay cả khi ta chết, ta không bao giờ có thể làm điều đó.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức trở nên nhu hòa, cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, ôn nhu nói:
- Vậy thì không có việc gì. Bất cứ chuyện gì khác, trẫm đều có thể tha thứ cho ngươi.
Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, lại trầm mặc một lát, mới nói:
- Bệ hạ, Ngài cảm thấy... Tần đại tiểu thư thế nào? Ngài ......
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, từ trong ngực hắn rời đi, nhìn hắn nói:
- Là chuyện của nàng sao?
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhất thời híp mắt lại, thần sắc dần dần trở nên lạnh lùng:
- Xem ra, ngươi quả nhiên vẫn còn tình cảm với nàng, bắt đầu hối hận, hoặc là, lại bắt đầu thèm ước mỹ mạo của nàng, phải không?
Nói đến đây, trên mặt nàng lại lộ ra vẻ châm chọc:
- Trước kia ngươi có lẽ không dám, hiện tại, ngươi nay đã khác xưa, hôm nay, nhạc mẫu đại nhân của ngươi lại tự mình lên tiếng. Vì vậy, ngươi bắt đầu rục rịch, phải không?
- Bệ hạ...
- Đi xuống!
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, đành phải buông nàng ra, đứng lên khỏi ghế, lại một lần nữa quỳ xuống dưới chân nàng.
- Hừ, quả nhiên là đồ háo sắc!
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt một lần nữa khôi phục uy nghiêm cùng khí thế của Nữ đế, từ trên cao nhìn xuống hắn nói:
- Trẫm vừa mới nói với ngươi trẫm mang thai bảo bối của ngươi, ngươi bắt đầu ngấp nghé thân thể của đại di tử nhà ngươi, hơn nữa còn dám ngang nhiên lại đây hỏi ý kiến của trẫm đối với nàng? Có chuyện gì vậy? Là muốn trẫm gật đầu đồng ý, để cho ngươi cưới nàng qua cửa sao? Hừ, không biết xấu hổ, ghê tởm!
- Bệ hạ, ta...
- Ngươi im lặng! Ngươi là một người đọc sách, đã bao giờ nghe nói về một con ngựa tốt không ăn cỏ chỗ cũ chưa? Lúc trước nàng phớt lờ ngươi, ngay cả động phòng cũng tìm người khác thay thế, cuối cùng lại vô tình bỏ ngươi, ngươi không có chút ngạo khí cùng cốt khí của người đọc sách? Bây giờ lại còn mặt dày, muốn quay đầu lại liếm nàng, ngươi không cảm thấy mất mặt?
- Bệ hạ, thật ra…
- Ngươi im lặng! ngươi không phải thèm vẻ đẹp và vóc dáng của nàng ta sao? Hừ, khuôn mặt của nàng quả thật rất đẹp, dáng người cùng bộ ngực cũng ngang hàng với trẫm, nhưng ngươi đừng quên, nàng căn bản không có khả năng giống trẫm hầu hạ hết mực cho ngươi, dù ngươi có cưới nàng ta, nàng ta cũng chỉ là một khối băng, ngươi ân ái với nàng ta, nàng chỉ nằm mà không nhúc nhích, thậm chí không nói một tiếng, ngươi cảm thấy thú vị?
- Bệ hạ...
Ngực Nam Cung Hỏa Nguyệt phập phồng, không nói gì nữa, tay đột nhiên che bụng mình lại.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến đổi, cuống quít đứng dậy nói:
- Bệ hạ, người làm sao vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt không trả lời, nhắm hai mắt lại, chậm rãi tựa vào ghế phía sau.
Một lúc lâu sau.
Giọng điệu nàng lạnh như băng nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn hỏi ý kiến của trẫm đối với nàng, vậy trẫm nói cho ngươi, trẫm... ghen.
Lạc Thanh Chu hơi giật mình.
- Nàng là người đầu tiên bái đường thành thân với ngươi, cũng là nữ tử đầu tiên khiến ngươi động tâm, đúng không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt mở hai mắt ra, nhìn hắn nói.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu, tựa hồ đang nhớ lại từng cảnh tượng khi bắt đầu vào Tần phủ.
Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Tần đại tiểu thư, hắn quả thật tim đập chân run.
Người xinh đẹp như tiên nữ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, lại đột nhiên biến thành nương tử của hắn, hắn làm sao có thể không động tâm?
Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy hắn trầm mặc, không nói gì nữa.