Một lát sau.
Nàng trở về phòng, do dự một lúc, đi đến tủ quần áo, chọn một chiếc váy mới trong tủ quần áo.
Sau đó soi gương, trong miệng bất giác ngân nga bài hát.
- Ta là một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ hắn cũng không cưỡi...
- Hả? Tại sao ta lại hát bài hát này? Hừ! Đây là cô gia xấu hát, là ngu ngốc hát, người ta mới không nên hát!
Khu vườn phía sau.
Ánh trăng sáng bóng, chiếu vào trong vọng lâu.
Một thiếu nữ mặc quần áo trắng như tuyết, tắm trong ánh trăng trắng tinh, phảng phất được mạ lên một tầng ánh sáng thánh khiết, mông lung, đẹp như mộng như ảo.
Lạc Thanh Chu ở cửa nhìn thoáng qua, vẻ mặt phức tạp đi tới.
- Đại tiểu thư, Thanh Chu thỉnh an ngài.
Giống như đã từng, hắn mới vào Tần phủ không lâu, còn là một người ở rể hèn mọn đáng thương — phu quân của nàng.
Tần đại tiểu thư ngẩng đầu, hai tròng mắt đen kịt mà thâm thuý như đêm tối, yên tĩnh nhìn hắn.
Im lặng một lúc.
Nàng đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết gì?
Lạc Thanh Chu hơi giật mình, ngẩng đầu, nhìn nàng nói:
- Đại tiểu thư hỏi cái gì?
Tần đại tiểu thư bình tĩnh nhìn hắn, dung nhan tuyệt mỹ vẫn thanh lãnh như tuyết:
- Ngươi tự mình hiểu.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhị tiểu thư hôm nay, cho ta xem Đại Viêm lễ pháp...
Tần đại tiểu thư nói:
- Sau đó thì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Trước kia ta cũng đã xem qua, nhưng không có suy nghĩ kỹ, cũng căn bản không chú ý tới nơi đó. Hôm nay, Nhị tiểu thư đặc biệt cho ta xem một trang kia...
- Trang nào?
Tần đại tiểu thư bình thản nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu cùng ánh mắt của nàng nhìn nhau, nói:
- Giải thích về ly dị.
Tần đại tiểu thư im lặng một chút, nói:
- Sau đó thì sao?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Sau đó, ta liền hiểu.
- Hiểu cái gì?
Tần đại tiểu thư tiếp tục hỏi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, chắp tay nói:
- Sau khi hiểu được, Thanh Chu vẫn phải thường xuyên tới đây, thỉnh an đại tiểu thư. Hiểu được, đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư như trước, không phải... Đại di tử...
Trong vọng lâu, đột nhiên yên tĩnh lại.
Một thời gian dài sau đó.
Tần đại tiểu thư mới bình thản nói:
- Trở về đi.
Lạc Thanh Chu không nói nhiều, cúi đầu cáo lui.
Đợi hắn đi tới cửa, Tần đại tiểu thư đột nhiên lại nói:
- Luật Hôn nhân mới, ngươi đã xem chưa?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trong lòng nhất thời trầm xuống, trầm mặc một chút, nói:
- Đã xem.
Tần đại tiểu thư không nói gì nữa.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một cái, chắp tay, giật mình rời đi.
Ra khỏi Linh Thiền Nguyệt Cung.
Hắn đứng ở cửa hồi lâu, mới trở lại Mai Hương Uyển, dặn dò Tiểu Điệp một tiếng, sau đó ra khỏi phủ đệ, đi hoàng cung.
Chuyện này.
Làm thế nào để mở miệng với bệ hạ đây?
Hắn không dám mở miệng.
Hắn có thể tưởng tượng được, khi bệ hạ biết được chân tướng, sẽ phẫn nộ cỡ nào.
Nhưng chuyện này, hắn lại không thể không nói.
Giống như chuẩn bị tiễn biệt.
Hắn bước vào cung điện với nỗi buồn tràn ngập.
Dao Hoa Cung.
Trong thư phòng.
Đèn đuốc sáng tỏ, hương khói lượn lờ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mặc một bộ quần áo đỏ rực, đang ngồi ở trước bàn, nghiêm túc phê duyệt tấu chương trước mặt.
Nguyệt Vũ quỳ gối bên cạnh, cúi đầu, yên lặng mài mực.
Không lâu sau đó.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Hà:
- Bệ hạ, công tử tới rồi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy hơi giật mình, ánh mắt nhìn về phía cửa, dừng một chút, nói:
- Để hắn vào đi.
- Két!
Cửa phòng mở ra.
Lạc Thanh Chu từ ngoài cửa đi vào, khom người hành lễ.
Nguyệt Vũ nhìn hắn một cái, đứng dậy cung kính chào hỏi.
Sau đó, cúi đầu ra khỏi phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn cửa nói:
- Đến trễ như vậy, là có việc sao?
Lạc Thanh Chu thấp thỏm.
Trong lúc nhất thời, không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn do dự một chút, đành phải nói:
- Không có việc gì, chỉ là muốn đến thăm bệ hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy nhíu mày:
- Là muốn đến thăm trẫm, hay là muốn đến xem bảo bảo của ngươi?
Lạc Thanh Chu bất giác nhìn thoáng qua bụng nàng, trong lòng càng thêm do dự.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy thần sắc trên mặt hắn tựa hồ không đúng, có chút nghi hoặc:
- Làm sao vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngươi là phu quân của trẫm, còn có cái gì không thể nói?
Lập tức lại nói:
- Đứng xa như vậy làm gì? Sợ trẫm ăn ngươi?
Lạc Thanh Chu đi tới, nhìn thoáng qua ghế của nàng, không dám ngồi lên.
Hắn cúi đầu, trực tiếp hai đầu gối cong lên, quỳ gối dưới váy đỏ của nàng.
Không phải hắn sợ.
Thật sự là chuyện này quá vô lý, quá làm cho người ta hoàn toàn không kịp đề phòng.
Cho đến bây giờ, hắn cảm thấy như thể hắn đang mơ.
Nếu bệ hạ biết, sẽ có phản ứng như thế nào, quả thực không dám tưởng tượng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy bộ dáng của hắn như thế, nhất thời nhíu mày, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ ngưng trọng, nói.