Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2756 - Nữ đế bảo bảo, kinh hỉ chân chính! (1)




Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi trước tiên nói kinh hỉ.

Nguyệt Vũ cắn cắn môi phấn, ngượng ngùng mà nhẹ nhàng nói:

- Không... Trước, trước tiên hầu hạ công tử...

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi không nói kinh hỉ trước, ngươi cũng đừng nghĩ.

Khuôn mặt Nguyệt Vũ nhất thời càng đỏ, ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Công tử. Nguyệt Vũ có thể cam đoan, thật sự là kinh hỉ...

Lạc Thanh Chu có chút không nói gì:

- Bệ hạ cũng nói như vậy, nhưng nàng cũng không nói.

Nguyệt Vũ nhẹ giọng nói:

- Công tử, Nguyệt Vũ cũng không dám lừa gạt ngươi...

- Vậy cũng không thể nói chính xác.

Lạc Thanh Chu nhún nhún vai.

Nguyệt Vũ hơi bĩu cái môi nhỏ nhắn, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Loại chuyện này, nàng có thể chủ động, nhưng ngượng ngùng miễn cưỡng. Hơn nữa, sau lần trước, nàng thật sự sợ hãi...

Lạc Thanh Chu ngồi xuống cái ghế nữ đế vừa ngồi, bưng bầu rượu lên, rót một chén rượu, vừa uống, vừa tiện tay cầm một quyển sách trên bàn, mở ra tùy tiện nhìn, miệng nói:

- Hai chính thê...

Thư tịch hắn lật xem, chính là Luật Hôn nhân Nữ đế Đại Viêm mới sửa đổi.

Nhìn thấy cái dòng này, hắn đột nhiên nhớ tới lời Vi Mặc tối hôm qua nói. Nguyệt tỷ tỷ... Nàng ấy sẽ đồng ý... Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, Nguyệt Vũ đi tới, đỏ mặt thấp giọng nói:

- Công tử, Nguyệt Vũ không dám cãi lại mệnh lệnh của bệ hạ...

Lạc Thanh Chu tựa hồ không nghe được lời của nàng, vẻ mặt hơi giật mình, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía nhẫn trữ vật.

Đại Bảo và Nhị Bảo ngủ thiếp đi dưới gốc cây nhỏ. Tiểu Hỏa Hồ đang đuổi theo con rắn nhỏ, mỗi khi tiểu phi xà rơi xuống, Tiểu Hỏa Hồ sẽ cố ý hù dọa đuổi theo.

Lạc Thanh Chu lại ở nơi khác tìm kiếm một lần, vẫn không tìm được con thỏ trắng thứ ba nhìn thấy trước đó.

- Tê...

Thân thể hắn đột nhiên run lên, đang muốn thu hồi ánh mắt từ trong nhẫn trữ vật, đột nhiên nhìn thấy nơi đặt đồ dùng sinh hoạt, có vài thứ tựa hồ bị người động qua.

Thân thể hắn cứng ngắc, lập tức dời ánh mắt qua. Nơi đó không chỉ để một vài thứ cần thiết khi ra ngoài, còn để một vài món đồ mới thiết kế của Tiểu Điệp và nhị tiểu thư, còn có mấy món của sư thúc, cùng với mấy món mà La Thường tiền bối đưa cho hắn chưa có lấy ra ngoài.

Hơn nữa, trong góc, còn có một vài quyển sách.

Có một vài thư tịch quan trọng nhất, minh họa gì đó, bản đồ gì đó, dường như đã bị di chuyển.

Từ lần trước hoài nghi Nguyệt tỷ tỷ đi vào xem qua, hắn đã làm ra một ít dấu hiệu. Ví dụ như vị trí trên dưới của mỗi quyển sách, độ nghiêng vân vân, hắn đều lặng lẽ làm một ít dấu hiệu bí mật, chỉ cần có người động qua, thậm chí mở qua, sẽ lưu lại dấu vết.

... Đại Bảo Nhị Bảo? Tiểu Hỏa Hồ? Tiểu phi xà? Không có khả năng, phải không? Cái chỗ này, chúng hẳn là tìm không được, cũng không qua được.

Hắn cố ý ngăn cách. Vì vậy, chỉ có một khả năng. Suy nghĩ đến điều này, hắn đột nhiên run rẩy.

Chẳng lẽ Nguyệt tỷ tỷ thật sự ở trong nhẫn trữ vật của hắn? Tại thời điểm này, hắn đột nhiên nhớ ra. Thần hồn của Hoa Cốt ở trong nhẫn trữ vật trở nên càng ngày càng cường đại.

Nguyệt tỷ tỷ cũng từng nói qua, trong nhẫn trữ vật có thể trị liệu thần hồn, làm cho thần hồn trở nên mạnh mẽ. Vừa hay, thần hồn Nguyệt tỷ tỷ lại bị thương... Vì vậy... Hắn nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, thoáng nghỉ ngơi một lát, một lần nữa mở hai mắt ra.

Hiển nhiên, Nguyệt tỷ tỷ ở bên trong! Chẳng qua, nếu Nguyệt tỷ tỷ không muốn để cho hắn biết, như vậy, hắn sẽ tiếp tục làm bộ như không biết, miễn cho đối phương khó chịu.

Dù sao với tính tình Nguyệt tỷ tỷ, loại chuyện này, khẳng định không dễ đối mặt. Nguyệt Vũ thấy hắn đang suy nghĩ, không quấy rầy hắn, yên lặng đứng dậy ra khỏi phòng.

Một lát sau, nàng trở lại.

- Công tử, Nguyệt Vũ nên nói cho ngươi chuyện của bệ hạ.

Nàng đỏ mặt nói, môi cũng đặc biệt hồng nhuận.

Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, nhìn về phía nàng.

Nguyệt Vũ thấp giọng nói:

- Công tử, bệ hạ nàng...

Trong lòng Lạc Thanh Chu không hiểu sao nhảy dựng, nói:

Bệ hạ làm sao vậy?

Nguyệt Vũ nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ nàng, có hỉ...

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt:

- Có hỉ? Có cái gì vui?

Trong lúc nhất thời, hắn còn chưa kịp phản ứng.

Nguyệt Vũ ‘Phốc xuy’ cười, nói:

- Chính là mang thai bảo bảo, bệ hạ mang thai bảo bảo.

- Ông...

Trong đầu Lạc Thanh Chu, nhất thời ong ong một tiếng, một mảnh trống rỗng.

Một lúc lâu sau. Hắn há miệng, ngây ngốc nói:

- Mang thai... Bảo bảo của ai?

Nụ cười trên mặt Nguyệt Vũ nhất thời cứng đờ.

- Rầm!

Cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng ra. Nam Cung Hỏa Nguyệt đội vương miện uy nghiêm, kéo theo váy đỏ rực thật dài, vẻ mặt đầy tức giận đi vào, trợn mắt mà nhìn hắn nói:

- Sở Phi Dương, ngươi nói lại lời vừa rồi một lần!