Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2755 - Thiền Thiền nhớ ngươi, nữ đế muốn cho kinh hỉ (3)




- Đối phương chính là một trong tam đại tiên tông của phiến đại lục này, trong tông môn có vô số cường giả. Vạn nhất chúng ta chọc giận bọn họ, đến lúc đó toàn bộ Đại Viêm, sinh linh đồ thán. Ngươi và trẫm, đều sẽ trở thành tội nhân của Đại Viêm, bị nhiều thế hệ chửi rủa.

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:

- Chúng ta còn lựa chọn nào khác không? Ngoại trừ buông tay đánh một trận, còn có thể như thế nào?

Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi cúi đầu, nhìn bảo điệp đưa tin trong tay. Im lặng một lúc. Nàng cất bảo điệp đưa tin đi, nhìn về phía hắn nói:

- Trẫm đã sớm quyết định buông tay đánh một trận, lúc này hối hận, cũng đã muộn rồi. Tựa như, trẫm đem thân thể mình và vận mệnh của Đại Viêm giao cho ngươi, cho dù hối hận, cũng không kịp rồi, ngươi nói sao?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Thần tuyệt đối không phụ lòng...

- Lại đây.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cắt ngang lời hắn, ngữ khí cùng ánh mắt đều trở nên đặc biệt ôn nhu, nhẹ giọng nói:

- Lại đây hôn trẫm một cái. Hôn môi, hôn mặt, hôn tay, hoặc hôn chân, hoặc nơi khác, đều có thể, tùy ngươi. Ngươi lần này ở biên cảnh lập được đại công, cứu Đại Viêm, trẫm đã nói qua, phải hảo hảo thưởng cho ngươi...

- Chờ thưởng xong, trẫm còn muốn cho ngươi một kinh hỉ.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt ôn nhu của nàng, giật mình, đi tới, quỳ xuống bên cạnh nàng, sau đó tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nói:

- Bệ hạ, trước tiên nói kinh hỉ đi. Hy vọng là một bất ngờ thực sự, không phải là một nỗi sợ hãi. Thành thật mà nói, ta có chút thấp thỏm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ hắn, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn nói:

- Nếu đợi lát nữa ngươi thật sự cảm thấy kinh hãi, trẫm cam đoan, sẽ lập tức để cho đầu người ngươi rơi xuống đất.

Hô hấp Lạc Thanh Chu chậm lại, nói.

- Bệ hạ, xin nói.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, buông hắn ra, thân thể hơi nghiêng, nằm trên ghế, một đôi chân thon dài thẳng tắp giơ lên, đặt lên bàn, hai chân ngọc trắng như tuyết trắng trần trụi, trượt xuống lộ ra từ trong làn váy, trắng đến chói mắt, đẹp mê người.

Lập tức, vẻ mặt nàng uy nghiêm nói:

- Trước giúp trẫm xoa bóp thân thể, sau đó hôn toàn thân trẫm một lần, mỗi lần hôn một cái, lập tức nói một câu khen trẫm cùng yêu trẫm. Chờ làm xong những thứ này, trẫm sẽ nói kinh hỉ kia cho ngươi.

- Trẫm có thể cam đoan, tuyệt đối là kinh hỉ.

Hoàng mệnh khó tránh. Huống chi, trước mắt lại là thê tử vừa cao cao tại thượng, lại có thể hèn mọn của mình. Cho nên, Lạc Thanh Chu quyết định thỏa mãn nàng.

- Bệ hạ thật đẹp...

- Thần yêu bệ hạ.

- Bệ hạ thật ôn nhu...

- Thần rất yêu bệ hạ.

Lạc Thanh Chu một bên hôn, một bên nói những lời khen ngợi. Nam Cung Hỏa Nguyệt nằm nghiêng trên ghế, hai tay ôm ngực, khóe miệng hơi nhếch lên một chút độ cong, vẻ mặt kiêu ngạo cùng đắc ý.

Chẳng bao lâu. Lạc Thanh Chu hôn toàn bộ từ đầu đến cuối cùng khen ngợi một lần. Nam Cung Hỏa Nguyệt không khỏi liếc hắn một cái, giật giật chân ngọc trắng như tuyết dưới váy đỏ, hừ lạnh nói:

- Quả nhiên vẫn là bản tính khó dời, thích nhất nơi này.

Lạc Thanh Chu nói.

- Bệ hạ, có thể nói kinh hỉ chưa?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói:

- Nói, ngươi thích ai nhất?

Lạc Thanh Chu nói.

- Tất nhiên thích nhất là bệ hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày nói:

- Không phải Tần nhị tiểu thư, không phải Thiền Thiền nhà ngươi, không phải là vị Nguyệt Dao cô nương kia?

Lạc Thanh Chu trầm mặc, không nói gì.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, chậm rãi ngồi dậy, vươn ra một đôi chân ngọc trắng như tuyết, ra lệnh nói:

- Giúp trẫm mang giày vào.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Nguyệt Vũ mặc một bộ váy dài lụa mỏng, hai tay cầm giày vớ lưới, tư thái dịu dàng đi vào, sau đó cúi đầu, đưa giày vớ trong tay đến trước mặt Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nhìn thoáng qua điểm trắng nõn lộ ra trước ngực nàng, không nói gì, tiếp nhận giày vớ, sau đó ngồi xổm xuống, giúp nữ đế mang vào.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng lên từ trên ghế, không để ý tới hắn nữa, kéo váy đỏ, vẻ mặt uy nghiêm đi ra khỏi phòng.

Đợi đến khi nàng đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn hắn nói:

- Trước tiên để Nguyệt Vũ hầu hạ ngươi, nàng sẽ nói cho ngươi kinh hỉ kia. Trẫm còn có việc, muốn đi Vị Ương cung một chuyến.

Nói xong, dưới sự vây quanh của nữ thị vệ, rời đi.

- Két két...

Cửa phòng bị cung nữ tên Tiểu Hà kia đóng lại. Trong phòng trở nên im lặng.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trước mắt nói:

- Nguyệt Vũ, rốt cuộc là kinh hỉ gì? Nói cho ta biết đi.

Nguyệt Vũ cúi đầu, trên mặt dâng lên hai vết ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Bệ hạ nói, để Nguyệt Vũ trước… Hầu hạ công tử trước...