- Đúng rồi, Nguyệt tỷ tỷ có phải cũng đi cùng Thanh Chu ca ca hay không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.
Hắn ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, bắt đầu kể lại từ đầu. Thiếu nữ yên lặng dán mặt vào trong ngực hắn, ôn nhu nhược nhược, giống như không có bất kỳ trọng lượng nào, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Khi Lạc Thanh Chu nói đến ma nhân công thành, nàng khẩn trương hơi phát run. Khi Lạc Thanh Chu nói đến ma nhân bị đánh lui, nàng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Lạc Thanh Chu nói đến bốn người bọn họ lén lút đến Mạc Thành đi diệt trừ ma thụ, nàng lại khẩn trương hẳn lên, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của hắn.
Mà khi Lạc Thanh Chu nói Nguyệt tỷ tỷ thiêu đốt thần hồn giúp hắn, tim nàng cơ hồ ngừng đập.
Một đoạn thời gian dài sau đó...
Lạc Thanh Chu rốt cục nói xong, không có bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Kể cả Nguyệt tỷ tỷ có lẽ nằm trong cơ thể hắn.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, an tĩnh hồi lâu ở trong ngực hắn. Đợi nàng ngẩng đầu lên, Lạc Thanh Chu phát hiện, mặt nàng đã đầy nước mắt.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, nhẹ giọng nói:
- Vi Mặc, ta phải cố gắng tu luyện, không bao giờ để Nguyệt tỷ tỷ tổn thương mình như vậy nữa.
Tần nhị tiểu thư vừa lau đi nước mắt trong suốt, vừa nói:
- Thanh Chu ca ca, Nguyệt tỷ tỷ đối với chàng thật tốt...
Lạc Thanh Chu vuốt ve khuôn mặt của nàng, đưa mắt nhìn ánh nến lay động, không nói gì nữa.
Căn phòng im lặng. Lại qua một lúc lâu. Tần nhị tiểu thư phương nhẹ giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng thích Nguyệt tỷ tỷ như vậy, Nguyệt tỷ tỷ lại vì chàng mà trả giá nhiều như vậy. Nếu không, chàng cưới nàng ấy đi, được không? Nguyệt tỷ tỷ cùng bệ hạ làm chính thê, Vi Mặc làm thiếp, Vi Mặc nhất định sẽ hảo hảo đối đãi Nguyệt tỷ tỷ, được không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc, không nói gì.
Lại qua một lát. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đi vào bên trong phòng, nói.
- Đi thôi, đi ngủ đi. Sức khỏe nàng không tốt, nghỉ ngơi sớm thôi. Những chuyện này, ta sẽ tự giải quyết, nàng đừng suy nghĩ lung tung, để tránh làm tổn thương đến cơ thể mình.
Rèm che bị xốc lên.
Lạc Thanh Chu đặt nàng lên giường, mình cũng cởi áo giày dép, lên giường. Hai người ngủ trong một cái chăn.
Tần nhị tiểu thư dán vào trong ngực hắn, dịu dàng nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc không có suy nghĩ lung tung, Vi Mặc cam tâm tình nguyện. Nguyệt tỷ tỷ đối với chàng tốt như vậy, vì chàng trả giá nhiều như vậy, lẽ ra phải làm chính thê.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Thân thể Tần nhị tiểu thư run lên, ôm chặt hắn. Một lát sau. Thân thể nàng bắt đầu nhũn ra, hô hấp cũng dồn dập, trên gương mặt vốn có chút tái nhợt, nhiễm lên hai vết đỏ ửng kiều diễm.
Lạc Thanh Chu không dám tiếp tục, vội vàng buông nàng ra.
- Vi Mặc, ngủ đi.
Hắn nhẹ giọng nói.
Hai tròng mắt Tần nhị tiểu thư ngập nước nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dốc nói:
- Không... Không muốn ngủ...
Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, ngượng ngùng nói:
- Vi Mặc... Vi Mặc muốn thử xem...
Lạc Thanh Chu kiên quyết từ chối:
- Không được.
Rất rõ ràng, bây giờ còn không thể.
Vừa rồi chỉ hôn môi một lát, nàng cũng đã sắp mắc bệnh.
Trong mắt Tần nhị tiểu thư nhất thời tràn đầy nước mắt, hai má vùi ở trong lồng ngực hắn, không nói gì nữa.
- Vi Mặc, chờ một chút, Thanh Chu ca ca rất nhanh có thể chữa khỏi bệnh cho nàng...
Lạc Thanh Chu ôm nàng, nhẹ giọng an ủi.
Lại qua một lúc lâu. Thiếu nữ rưng rưng nước mắt trong ngực rốt cục tiến vào mộng đẹp. Lạc Thanh Chu ôm nàng, không hề buồn ngủ.
Ánh mắt của hắn, nhìn về phía nhẫn trữ vật, lại tìm kiếm khắp nơi một lần, vẫn như trước không tìm được một con thỏ trắng nhỏ khác.
Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, do dự một chút, gửi cho Nguyệt tỷ tỷ một tin nhắn. 【 Nguyệt tỷ tỷ, khá hơn chưa? 】
Đáng tiếc, đối phương vẫn không trả lời. Hắn nhắm mắt lại, vẫn khó ngủ như trước. Nằm thêm một chút nữa.
Hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài. Mưa xuân vẫn đầm đìa không ngừng rơi xuống như cũ.
Gió đêm thổi tới, mang theo một cỗ hàn ý lạnh như băng, còn mang đến một cỗ khí tức quen thuộc.
Trong sân, dưới gốc cây lê.
Một thân ảnh mảnh khảnh đơn bạc, đang lặng yên không tiếng động đứng ở nơi đó, an tĩnh nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, từ cửa sổ đi ra ngoài.
Bóng dáng dưới gốc cây lê xoay người, chuẩn bị rời đi. Thân ảnh Lạc Thanh Chu chợt lóe, đi qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Ngay lập tức, ôm nàng vào lòng.
- Nha đầu ngốc, tại sao lại đứng ở chỗ này dầm mưa?
Thiếu nữ trong ngực, không nhúc nhích, yên tĩnh thật lâu, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, nhớ ngươi...
Trong lòng Lạc Thanh Chu đau xót, ôm chặt nàng.