Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2752 - Ở trên người Nguyệt tỷ tỷ, Long Nhi hóa rồng! (3)




Long Nhi trải qua đại chiến ở Lâm Thu thành, lần thứ hai thoát thai hoán cốt, toàn thân biến thành màu bạc trắng, còn mọc ra long giác cùng long trảo, cùng với long lân cứng rắn, không còn giống bộ dáng rắn như lúc trước nữa, nhìn qua quý khí mười phần, uy phong lẫm lẫm.

- Công tử, mau lên đây đi! Long Nhi bay rất nhanh, cưỡi Long Nhi, công tử rất nhanh có thể đến kinh đô!

Nàng lần nữa lắc đầu vẫy đuôi nói.

Trên phi kiếm, những người khác đều đang cười.

Bạch Y Sơn cười nói:

- Phi Dương, ngươi đi đi, chúng ta còn muốn đưa mấy người Mã tông chủ trở về Hoa Sơn, có thể sẽ trễ một chút.

Trang Chi Nghiêm cũng cười nói:

- Mau đi đi, chúng ta có phải đi Hoa Sơn làm khách mấy ngày, ngươi trở về gặp bệ hạ trước đi.

Lạc Thanh Chu lúc này mới chắp tay cáo từ, có chút xấu hổ cưỡi trên người Long Nhi.

Tử Hà tiên tử vội vàng ở trên phi thuyền yếu ớt nói:

- Phi Dương, vi sư cũng muốn cưỡi ngươi một chút... À... Rồng của ngươi...

Long Nhi lập tức nói:

- Hừ, đừng nghĩ! Chỉ có công tử nhà ta mới có thể cưỡi ta!

Nói xong, chỉ thấy đuôi rồng của nàng bày ra, trong nháy mắt đã chìm vào trong biển mây, biến mất không thấy.

Nhanh như chớp.

- Oanh.

Trong biển mây, lại mơ hồ có tiếng sấm chớp vang lên.

- Chân Long huyết mạch?

Bạch Y Sơn thấy vậy, trên mặt nhất thời lộ ra một tia dị sắc.

Mà lúc này.

Long Nhi đã chở Lạc Thanh Chu, bay ra phía trước trăm dặm, vọt lên trời cao hơn.

- Công tử, Long Nhi đột nhiên cảm thấy, trời này mới là nơi Long Nhi thích nhất.

- Còn có, công tử, Long Nhi... Suy nghĩ... Thật muốn...

Bầu trời xám xịt.

Vào buổi tối, trong những đám mây, mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách.

Mưa xuân như tơ, triền miên nhẹ nhàng.

Lạc Thanh Chu cưỡi rồng đạp mây, dầm mưa, nhìn xuống non sông xinh đẹp, một đường chậm rãi đi lại.

Trong tầm mắt.

Núi nhấp nhô, dòng sông uốn lượn, từng bãi cỏ xanh, bờ ruộng dọc ngang.

Còn có chim bay qua lại, uyên ương vui đùa.

Một phong cảnh trong mưa thật đẹp!

Mưa đầu xuân, tựa hồ đặc biệt quyến luyến đối với nhân gian. Liên tục rơi ba ngày, vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Ba ngày sau.

Lạc Thanh Chu cùng Long Nhi rốt cục trở về kinh đô. Long Nhi lưu luyến không rời, trở về Đông Hồ. Lạc Thanh Chu thì thừa dịp bóng đêm, trở về Tần phủ trước, thuận tiện gửi tin nhắn cho nữ đế.

Mới vừa vào đêm không lâu. Trong Tần phủ, đèn lồng ở cửa đã tắt. Mưa xuân lâm ly, bóng đêm lạnh dần. Cho nên lúc này, mọi người trong phủ đều trở về phòng, sớm lên giường.

Lạc Thanh Chu từ cửa sau tiến vào, lặng yên không một tiếng động trở lại Mai Hương uyển. Cũng không gõ cửa và đi thẳng vào phòng từ dưới lòng đất.

Trong phòng, có lò sưởi ấm, thắp hương thơm. Một mùi thảo mộc quen thuộc bay bổng trong không khí. Tần nhị tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng, đang yếu đuối ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn sách trong tay.

Dưới ánh đèn, gương mặt thanh lệ mềm mại kia thoạt nhìn vẫn có chút tái nhợt. Khi Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động đi tới bên giường, nàng đột nhiên bừng tỉnh lại.

- Thanh Chu ca ca...

Thiếu nữ thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhất thời kinh hỉ, lập tức buông sách xuống, nhào vào trong ngực hắn.

Giọng nói của nàng run rẩy, đôi mắt trong nháy mắt đầy nước mắt.

- Thanh Chu ca ca, chàng rốt cục trở về... Chàng cuối cùng cũng trở về...

Thiếu nữ mặt đầy nước mắt, ôm chặt lấy hắn.

Rõ ràng, tin tức từ biên cảnh đã được truyền trở lại kinh thành. Trong đó còn có khả năng phóng đại các loại.

- Ô... Nghe Mỹ Kiêu tỷ nói, biên cảnh bị ma nhân chiếm lĩnh...

- Rất nhiều người Kinh đô đều nói, biên cảnh mọc ra một cây ma thụ rất lớn, vây tất cả tướng sĩ cùng dân chúng biên cảnh ở bên trong, cây ma thụ kia mỗi ngày ăn thịt người...

- Còn có người nói, Yêu tộc cấu kết với ma nhân, bắt lại toàn bộ nhân loại ở biên cảnh, làm thành các loại thức ăn...

- Hu hu... Vi Mặc thật sợ hãi...

Lạc Thanh Chu nghe nàng nói, không nhịn được cười, cố ý nói:

- Đúng vậy, Thanh Chu ca ca cũng thiếu chút nữa biến thành thức ăn của chúng, may mắn Thanh Chu ca ca một tháng cũng không có tắm rửa, hơn nữa còn một mực đánh rắm, dọa bọn chúng chạy khi bọn chúng hít vào, cho nên bọn chúng mới thả Thanh Chu ca ca trở về.

- Phụt ha ha...

Tần nhị tiểu thư ở trong ngực hắn nhất thời vừa rơi nước mắt vừa cười. Lập tức, nàng ngẩng lên hai má đầy nước mắt, nói:

- Vi Mặc biết, những người đó đều tùy tiện nói lung tung. Mỹ Kiêu tỷ thường xuyên mang tin tức tới đây, mỗi lần đều nói cho Vi Mặc, nói Thanh Chu ca ca không sao, còn nói Thanh Chu ca ca rất dũng cảm, rất lợi hại.

Lạc Thanh Chu xoa xoa khuôn mặt mềm mại của nàng nói:

- Đương nhiên, phu quân của nàng, có thể không lợi hại sao?

- Thanh Chu ca ca, nói chuyện biên cảnh cho Vi Mặc đi, Vi Mặc rất muốn biết.