Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2750 - Ở trên người Nguyệt tỷ tỷ, Long Nhi hóa rồng! (1)




- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ huấn luyện ở doanh trại biên giới, không thể rời khỏi biên cảnh nửa bước, không thể tiếp xúc với bất luận kẻ nào bên ngoài! Thẳng đến khi người của Phiêu Miểu Tiên Tông rời đi!

- Tuân lệnh! Đại tướng quân!

Chúng tướng sĩ đồng thanh đáp.

Cũng may, lần này người tới cũng không nhiều, cho nên tương đối dễ phong tỏa tin tức.

Mọi người rất nhanh đã ra khỏi cửa thành, rời khỏi tòa thành trì này.

Sau khi trời tối.

Đám người Công Dương Nham ở trên phi thuyền cách xa trăm dặm, nhận được tin tức.

- Đại quân Yêu tộc đột nhiên giết trở về, Từ trưởng lão bọn họ không kịp chạy trốn, toàn bộ bị tàn sát, trong thành còn có rất nhiều thi thể của người Đại Viêm...

- Theo lời sơn dân xa xa nói, lúc ấy trên bầu trời có một con cự long che khuất bầu trời bay tới, còn có đại quân yêu quái rậm rạp...

Mấy người Công Dương Nham nghe xong, sắc mặt đều biến đổi, đều vừa sợ vừa giận.

Ròng rã mười sáu trưởng lão, còn có hơn một trăm đệ tử tinh anh, những người tu luyện còn lại, đều là đệ tử tinh anh của tông môn dưới trướng bọn họ, vậy mà toàn quân đều bị diệt, không ai có thể chạy trốn.

- Yêu tộc chết tiệt! Phiêu Miểu Tiên Tông ta và bọn hắn không chết không thôi!

Các trưởng lão khác đều vô cùng phẫn nộ, nhưng trong lòng cũng may mắn, may mắn những người bọn họ không có đi qua.

- Cự long che khuất bầu trời? Đó có phải là một Chân Long?

Nhạc Dương Lâu thần sắc ngưng trọng, nói:

- Nếu là Chân Long, mặc dù chúng ta đi qua, cũng là tự tìm đường chết.

Lập tức hỏi:

- Yêu tộc ở đang Mạc Thành sao?

Đệ tử trở về bẩm báo tin tức kia, mặt mũi tràn vẻ vẫn còn sợ hãi nói:

- Đệ tử không biết, đệ tử cũng nghe người ta kể lại. Thật sự không dám đi qua...

Sắc mặt Công Dương Nham thản nhiên nói:

- Không nghĩ tới Yêu tộc lại mang theo viện quân đi trở về, xem ra, thần hồn thiên địa thánh thụ kia, có thể còn ở nơi đó.

Lúc này, một lão giả khác nói:

- Sư huynh, chúng ta còn muốn đi sao?

Công Dương Nham nghe vậy nhíu nhíu mày, liếc hắn một cái nói:

- Đi làm gì? Muốn chết? Còn chê Phiêu Miểu Tiên Tông ta tổn thất không đủ?

Nhạc Dương Lâu cũng trầm giọng nói:

- Không thể đi nữa, trước tiên trở về tông môn, bàn bạc biện pháp lâu dài. Đúng rồi, chúng ta cần phái thêm hai người, đi Lâm Thu thành hỏi tình huống một chút.

Công Dương Nham trầm ngâm một chút, gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói:

- Những người chúng ta, tuyệt đối không thể có bất kỳ tổn thất nào nữa. Một năm sau, chính là Đại hội Cửu Châu, nghe nói lần này có vài linh quáng cùng một ít tài nguyên tu luyện quý hiếm, chúng ta phải bảo tồn thực lực, tranh thủ đến lúc đó ở trên đại hội lại thắng thêm hai linh quáng trở về. Bằng không lần này tổn thất, chúng ta đều khó có thể bù đắp.

Những người khác nghe vậy, vẻ mặt đều nặng nề gật đầu.

Lâm Thu Thành.

Màn đêm buông xuống, một vầng trăng bạc dâng lên bầu trời đêm.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, liền trở về phủ đệ, tắm rửa trước.

Sau đó, trở về phòng.

Tất nhiên, hắn không trở về phòng của mình.

Trong phòng bố trí trận pháp đơn giản, là Nguyệt tỷ tỷ từng dạy cho hắn.

Hoa Cốt nằm trên giường, thoạt nhìn cũng không có gì bất thường. Lạc Thanh Chu đưa tay sờ sờ bụng nàng, vẫn có một luồng nhiệt đang chậm rãi chảy xuôi.

- Nguyệt tỷ tỷ...

Hắn thử lại gọi một tiếng.

Thế nhưng, vẫn không có ai trả lời.

Hắn ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn về phía không gian dược liệu trong nhẫn trữ vật.

Đại Bảo và Nhị Bảo đang đuổi nhau quanh cây nhỏ thần bí kia.

Con Tiểu Hỏa Hồ nheo mắt lại và ngủ bên cạnh.

Tiểu Phi Xà thì núp ở phía dưới một gốc linh thảo, hợp làm một thể với linh thảo màu xanh, không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu cẩn thận tìm kiếm trên cây nhỏ thần bí.

Nhưng kỳ quái chính là, con thỏ trắng thứ ba kia, lại đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Không chỉ có cây nhỏ, xung quanh những nơi khác, cũng không có bóng dáng của con thỏ trắng thứ ba.

Hắn chắc chắn rằng mình không có nhìn nhầm.

Trên cành cây cao lúc trước, đích xác cất giấu một con thỏ trắng nhỏ khác.

Hắn lại cẩn thận tìm ở nơi khác rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được.

- Kỳ quái...

Trong lòng hắn âm thầm nghi hoặc.

Một con thỏ trắng sống động, làm thế nào có thể biến mất?

- Nguyệt tỷ tỷ...

Hắn đột nhiên lại hét lên một tiếng vào nhẫn trữ vật.

Nhưng vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Đang lúc hắn nghi hoặc khó hiểu, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung động một chút.

Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, trong lòng nhất thời chấn động.

Vậy mà là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới: Đừng tìm ta, ta muốn nghỉ ngơi

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng nói:

Nguyệt tỷ tỷ, ngươi ở đâu? Ít nhất nên cho ta biết, ngươi bây giờ như thế nào?