Mà thần hồn của hắn ta, cũng hôi phi yên diệt ở trong lôi điện bốn màu.
- Quy... Trưởng lão Quy nhất cảnh, lại bị Phi Dương giết chết...
- Khí tức của Phi Dương, giống như đột phá đến Đại Tông sư hậu kỳ...
- Thực lực này, cũng không chỉ có Đại Tông Sư hậu kỳ...
Trong lưới lôi điện, mọi người Đại Viêm nhìn một màn này, đều là vẻ mặt kinh ngạc cùng biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Lạc Thanh Chu diệt sát lão giả kia xong, cũng không có bất kỳ dừng lại nào, thân ảnh chợt lóe, lại xông về phía các đệ tử khác của Phiêu Miểu tiên Tông, một quyền một tên, đập nát đầu cùng thần hồn của bọn họ.
Vô luận nam nữ, vô luận già trẻ, vô luận đệ tử thiên tài, hay đệ tử vô danh, đều thân hồn câu diệt, hóa thành tro tàn ở dưới quyền mang cùng lôi điện của hắn.
- Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm!
Hắn giết người càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, chiêu chiêu trí mạng, không chút lưu tình.
Thần sắc mọi người Đại Viêm phức tạp nhìn một màn này, lặng ngắt như tờ.
- A——
Từ Trường Cẩm tu vi cao nhất, thiếu một cánh tay, vừa muốn chạy ra khỏi tường thành, đột nhiên bị Ngân Xà Vương dâm một thương xuyên qua thân thể, cắm ở trên tường thành.
Thân ảnh Lạc Thanh Chu chợt lóe, bay tới, gậy gỗ trong tay tràn đầy sấm chớp.
‘Hô’ một gậy đập xuống, trực tiếp đập nát đầu hắn ta. Đến lúc này, hơn mười trưởng lão cùng mấy trăm đệ tử của Phiêu Miểu Tiên tông đều chết thảm ở nơi này, không ai may mắn thoát khỏi.
Đồ sát kết thúc.
Toàn bộ không khí Mạc Thành, trôi nổi một mùi máu tươi nồng đậm.
Trên mặt đất, trên phòng ốc đều là thi thể.
Lạc Thanh Chu thu hồi lưới sét đánh dấu người mình.
Lập tức bay lên giữa không trung, chắp tay cảm tạ.
Con cự long màu đỏ thẫm kia hóa thành một nam tử tuấn mỹ mặc hồng giáp, tươi cười đầy mặt nói:
- Nhấc tay mà thôi, ân công không cần khách khí, vừa hay chúng ta cũng không có đi xa.
Thần Dương Vương ở một bên mở miệng nói:
- Sở tiểu hữu, Phiêu Miểu Tiên Tông thoáng cái chết nhiều người như vậy, có lẽ sẽ không từ bỏ ý đồ. Chúng ta sau đó sẽ phát ra tiếng gió, nói là người Yêu tộc chúng ta giết. Chẳng qua, có lẽ đã đối phương vẫn sẽ phái người tới nơi này điều tra, các ngươi phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu gật gật đầu, nói:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, chúng ta sẽ cẩn thận.
Hai bên lại nói chuyện một lúc.
Tam Thái Tử mang theo đại quân Yêu tộc, cáo từ rời đi, trước khi đi lại nói:
- n công nếu còn có sai phái, cứ nói, không cần khách khí. Nếu Tiểu Long có thời gian, nhất định sẽ tự mình tới đây.
Lạc Thanh Chu lại nói lời cảm ơn.
Rất nhanh, đại quân Yêu tộc chậm rãi bay lên trời cao, rất nhanh đi xa.
Lạc Thanh Chu lại đứng giữa không trung một lát, mới hạ xuống. Mọi người nhao nhao vây quanh tò mò hỏi.
- Phi Dương, cự long kia có lai ịch gì? Có phải một con rồng thực sự không? Tại sao cung kính với ngươi như vậy?
- Phi Dương, đại quân Yêu tộc là ngươi chuyên môn gọi tới sao? Họ lại nghe ngươi như vậy? Chỉ vì ngươi trước đó tiêu diệt ma thụ, cứu bọn họ?
- Chậc chậc, lúc trước bọn họ còn xâm lấn biên cảnh chúng ta, chiếm lĩnh thành trì của chúng ta, không nghĩ tới hiện tại lại chủ động lui đi, hơn nữa còn tới giúp ta giết người của Phiêu Miểu Tiên Tông...
Lạc Thanh Chu trả lời qua loa vài câu.
Đối với chuyện từng cứu Tam Thái Tử kia ở trong hoàng cung, hắn cũng không nói.
Dù sao cũng có liên quan đến tiểu hoàng đế lúc trước.
Vô luận tình huống gì, hắn cũng không thể bại lộ chuyện mình từng giết Hoàng đế.
Bất kể là vì gia đình hắn, hay vì bệ hạ, hắn đều không thể thừa nhận.
Bạch Y Sơn mở miệng nói:
- Có chuyện gì, chúng ta trở về rồi nói sau. Không cần thu dọn thi thể nơi này, mọi người lập tức rời đi. Phiêu Miểu Tiên Tông hẳn là rất nhanh sẽ phái người tới xem xét, chúng ta không thể để cho người ta mượn cớ.
Vừa nghe lời này, mọi người lập tức tỉnh táo lại.
- Tuân lệnh, mau rời khỏi nơi này.
- Nếu người Phiêu Miểu Tiên Tông đến nhìn thấy chúng ta, vậy thì hết đường chối cãi.
Mọi người lập tức chuẩn bị rời đi.
Bạch Y Sơn ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, lại vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Còn nữa, chuyện hôm nay, chư vị nhất định phải lập lời thề, sau khi trở về, không thể nói với bất luận kẻ nào.
Đại quân Yêu tộc đến giúp bọn họ giết người, đương nhiên không thể truyền ra ngoài.
Nếu không, người tu luyện toàn bộ Cửu Châu đại lục, có lẽ đều sẽ tìm Đại Viêm bọn họ gây phiền toái.
Mọi người biết được mức độ nghiêm trọng của việc này, lập tức giơ tay thề.
Uất Trì Lăng cũng lau máu tươi trên mặt, đi tới trước mặt những tướng sĩ kia, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người có nghe Bạch Viện trưởng nói không? Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, Đại Viêm ta sẽ rơi vào mục tiêu công kích của mọi người.