Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2746 - Nhục nhã cùng bạo sát! (2)




Tất cả đều là tu vi Quy Nhất cảnh.

- Bạch Y Sơn, Mạc Thành này hiện tại cũng không phải địa bàn của Đại Viêm ngươi! Nếu ngươi ỷ vào tu vi cao, muốn ở chỗ này gây sự, cũng đừng trách chúng ta trở mặt vô tình!

Một lão giả dáng người nhỏ gầy, y bào tung bay lạnh lùng nói.

Hơn mười lão giả khác, cũng đều là kình phong vờn quanh, vẻ mặt lãnh khốc đầy sát khí. Nắm đấm trong tay áo bào rộng lớn của Bạch Y Sơn chậm rãi nắm chặt, nhìn về phía lão giả trước người nói:

- Từ trưởng lão, trước tiên có thể thả Uất Trì tướng quân xuống không?

Vẻ mặt Từ Trường Cẩm đầy đạm mạc, nói.

- Nếu hắn không mắng, lão phu tự nhiên sẽ thả hắn xuống. Chỉ là một Đại Võ Sư mà thôi, chúng ta cũng không muốn bẩn tay.

Uất Trì Lăng vẫn giận dữ mắng chửi:

- Đồ vô sỉ! Khi đại quân ma nhân tấn công, các ngươi chạy nhanh hơn ai hết! Chờ Đại Viêm chúng ta đánh bại ma nhân, các ngươi không biết xấu hổ lại tới cướp đoạt thành trì! Các ngươi tính là tiên tông chó má gì! Các ngươi chính là một đám súc sinh không biết xấu hổ!

- Vụt! Vụt! Vụt!

Vừa dứt lời, roi trong tay thiếu niên to lớn kia đã hung hăng quất lên người cùng trên mặt Uất Trì Lắng, nhất thời kéo xuống một khối da thịt lớn từ trên người cùng trên mặt hắn ta, huyết nhục mơ hồ.

Toàn thân Uất Trì Lăng máu tươi chảy ra, vẫn không ngừng mắng to.

Trong mắt Từ Trường Cẩm sắc bén chợt lóe, tựa hồ động sát khí.

- Để Vãn bối đến khuyên nhủ?

Lúc này, phía sau Bạch Y Sơn đột nhiên vang lên một đạo âm thanh.

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Lạc Thanh Chu đi ra từ phía sau Bạch Y Sơn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lão giả trước mắt nói:

- Tiền bối, để vãn bối thử đi?

Từ Trường Cẩm nhìn về phía hắn, đồng tử co rụt lại, còn chưa trả lời, thân ảnh Lạc Thanh Chu chợt lóe lên, lướt qua bên cạnh hắn, lập tức bay lên giữa không trung, cắt đứt dây trói trên người của Uất Trì Lăng, ôm hắn rơi xuống đất, mở miệng nói:

- Uất Trì tướng quân, bệ hạ bảo ta mang ngươi trở về, hy vọng ngươi, tạm thời không cần nói nữa.

Mặt Uất Trì Lăng đầy máu tươi, nhìn cực kỳ dữ tợn.

Hắn đang muốn mở miệng, Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Tướng quân chờ một chút, đợi lát nữa tùy tiện mắng.

Uất Trì Lăng nhất thời sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía hắn.

Lúc này, thiếu niên to lớn cầm trường tiên kia, đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi là cái thá gì? Từ trưởng lão còn chưa trả lời, ngươi lại dám thả hắn xuống? Muốn chết?

Dứt lời, trường tiên trong tay giương lên, hung hăng quất về phía hắn.

-Bộp!

Lạc Thanh Chu đưa tay bắt lấy, ánh mắt nhìn về phía hắn. Thiếu niên to lớn dùng sức kéo một cái, thế nhưng không kéo trở về, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận:

- Buông tay!

Lạc Thanh Chu dừng một chút, buông tay ra.

Trong mắt thiếu niên to lớn chợt lóe vẻ hung lệ, lại giơ roi dài trong tay lên, hung hăng quất về phía hắn, cắn răng nói:

- Dám bắt được, các ngươi, một người cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!

Trường tiên kia xẹt qua, mang theo âm thanh phá không bén nhọn, hiển nhiên mang theo tất cả lực lượng cùng sát khí của thiếu niên này.

- Bộp!

Lạc Thanh Chu lại một lần nữa nắm trong tay.

Thiếu niên to lớn thời cắn răng nói:

- Thứ không biết sống chết, ngươi...

Lời còn chưa dứt, Lạc Thanh Chu đột nhiên biến mất tại chỗ không thấy.

Lập tức, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, nắm đấm sớm đã tích đầy lực lượng,

‘Bụp’ một tiếng, trực tiếp nện vào ngực hắn.

- Bành! Một tiếng nổ vang lên! Thiếu niên to lớn còn chưa kịp có bất kỳ phản kháng nào, đột nhiên giống như một quả bóng da bị đá bay, bay ngược ra ngoài.

Lồng ngực của hắn trong nháy mắt sụp đổ, trong miệng ‘Oa’ phun ra một ngụm máu tươi, hai con ngươi đột nhiên nhô lên, giống như muốn bạo liệt mà ra từ trong hốc mắt.

Trong khi đó. Cách đó hơn mười dặm, một con cự long đỏ thẫm suất lĩnh đại quân Yêu tộc, gào thét mà đến.

- Rầm!

Thiếu niên to lớn nặng nề ngã xuống đất. Biến cố bất thình lình này nhất thời khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy kinh hãi.

Bao gồm cả mọi người của Đại Viêm. Ai cũng không nghĩ tới, dưới loại thế lực tuyệt đối của Phiêu Miểu Tiên Tông, thậm chí nắm giữ thế cục sinh tử trong tay, thiếu niên này lại dám động thủ.

Uất Trì Lăng ở một bên, cũng há miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Những người Đại Viêm khác, càng là trái tim bị dọa cho co rụt lại.

Mà người Phiêu Miểu Tiên Tông bốn phía, sau khi sửng sốt trong chớp mắt, nhất thời vừa sợ vừa giận, sát khí đằng đằng vây quanh.

- Tiểu tử! Làm càn!

- Vật nhỏ, ngươi chán sống sao?

Ngoại trừ hơn mười trưởng lão ra, còn có mấy trăm đệ tử Phiêu Miểu Tiên tông cùng những người tu luyện của các tông môn dưới trướng Phiêu Miểu tiên Tông lập tức vây quanh toàn bộ mọi người Đại Viêm vừa rơi xuống từ trên phi kiếm.