Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2738 - Anh hùng của Đại Viêm! Nguyệt tỷ tỷ ở trong cơ thể hắn (2)




- Các ngươi hỏi Tử Hà, lão phu cũng không biết...

Hắn nhất thời có chút khổ sở.

Hắn chính là lão tổ chí cao vô thượng của Lăng Tiêu tông, tu vi hắn mới là Đại tông sư trung kỳ, hơn nữa hắn cũng chỉ là đơn tu thân thể...

- Tử Hà tông chủ, mau nói với chúng ta một câu? Chúng ta thực sự rất tò mò.

- Đúng rồi, Tử Hà tông chủ, ngài hiện tại là tu vi gì? Nghe nói ngài cùng Lệnh Hồ phong chủ là sư tỷ muội, Lệnh Hồ phong chủ lợi hại như vậy, tu vi hiện tại của ngài, cũng nhất định vô cùng lợi hại chứ? Là Đại tông sư trung kỳ sao?

- Tử Hà, sao ngươi lại không nói lời nào? Không phải đã là Đại tông sư hậu kỳ đó chứ?

- Hả... Chẳng lẽ Tử Hà tiền bối đã đột phá đến cảnh giới Quy Nhất rồi!

- Không đúng, Tử Hà tiền bối chủ tu chính là thân thể, không phải đã là Vũ Vương rồi chứ?

Tử Hà tiên tử nhắm mắt lại, tâm tình rất không tốt, vốn không muốn để ý tới bọn họ, thấy bọn họ càng nói càng thái quá, càng nói vượt qua giới hạn, nhất thời nhịn không được mở hai mắt, tức giận nói:

- Nói bậy cái gì! Ta mới là tu vi Tông Sư hậu kỳ! Ngay cả Đại tông sư cũng không phải, lấy đâu ra Vũ Vương?

Lập tức trong lòng lại chua xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống:

- Ta làm sao biết Thanh Trúc tu luyện như thế nào? Các ngươi muốn biết, hãy hỏi nàng ấy đi!

Nói xong, lập tức xoay người qua, ngồi đối diện với vách tường phía sau, nhắm mắt lại, ngực cao vút phập phồng phập phồng, thật là đồ sộ.

- Được...

- Đừng hỏi nữa, Tử Hà tiền bối hình như muốn khóc...

Có người nhỏ giọng nói.

- Ta không có!

Tử Hà tiên tử lập tức quay đầu bác bỏ một câu, sa đó lại quay qua đối mặt với vách tường, mạnh mẽ làm cho mình bình tĩnh lại.

Nhưng nước mắt không chịu thua kém, vẫn rơi xuống.

- Ô ô ô ô... Phi Dương, vi sư không muốn làm sư phụ ngươi... Vi sư cũng muốn thăng cấp...

Nàng khóc trong im lặng.

- Nhìn kìa! Họ đã trở lại!

Lúc này, có người đột nhiên nhìn con đường lớn bên ngoài thành hô một tiếng.

Những người khác lập tức quay ra tường thành, nhìn về phía con đường lớn bên ngoài thành.

Bốn bóng người từ đường lớn đi tới.

Trong ngực Lạc Thanh Chu, còn ôm một thiếu nữ.

- Là Nguyệt Dao cô nương.

Có người kinh hô.

Bạch Y Sơn hơi nhíu mày, thần sắc ngưng trọng.

- Mau mở cửa thành.

Ai đó phía dưới hét to lên.

Đám người Bạch Y Sơn đều xoay người từ bậc thang đi xuống, tự mình đi ra cửa thành nghênh đón.

Có thể nói, tính mạng của bọn họ, cùng với toàn bộ Lâm Thu thành, thậm chí là toàn bộ Đại Viêm, đều là mấy người kia cứu.

- Phi Dương.

Trang Chi Nghiêm là người đầu tiên nghênh đón, vốn định cầm tay hắn, lại thấy hai tay hắn huyết nhục mơ hồ, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Tử Hà tiên tử cũng chạy tới, nhìn hai tay đáng sợ của hắn, vành mắt nhất thời đỏ lên, nghẹn ngào gọi:

- Phi Dương...

Những người khác nhìn thấy một màn này, thần sắc đều phức tạp.

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh, nói:

- Chúng ta không sao đâu.

Lập tức lại nói:

- Đại quân Yêu tộc tổn thất thảm trọng, chỉ còn mấy ngàn người còn sống, lúc ấy đều bị nhốt ở Mạc Thành. Chúng ta đã loại bỏ gốc Ma thụ và cứu họ, vì vậy họ sẽ trả lại những thành trì ở biên cảnh cho chúng ta và rời đi. Bọn họ còn cam đoan, sau này sẽ không xâm phạm biên giới Đại Viêm chúng ta nữa.

Vừa nghe lời này, mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức kích động vô cùng.

- Thật vậy?

- Yêu tộc đều đi rồi sao? Vậy mà đều trả lại tất cả thành trì?

Bạch Y Sơn cũng nhịn không được lộ ra vẻ kích động:

- Được! Được lắm! Thật tốt! Đất Đại Viêm ta mất, cuối cùng cũng thu hồi được! Nếu tiên đế ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc.

Lập tức, vẻ mặt hắn ta lại phức tạp nhìn thiếu niên trước mắt nói:

- Phi Dương, vất vả rồi. Lần này nếu không phải ngươi, Đại Viêm ta sẽ có tai ương diệt quốc. Ngươi hai lần vì đại viêm của ta ngăn cơn sóng dữ, một mình chống đỡ khuynh đảo, ngươi là anh hùng của Đại Viêm ta! Là anh hùng của tất cả dân chúng Đại Viêm chúng ta!

- Phi Dương! Làm tốt lắm!

- A Di Đà Phật, công đức của Sở tiểu hữu làm cho Đại Viêm ta, có thể so với Phật!

Những người tu luyện khác của Đại Viêm đều khen ngợi từ đáy lòng.

Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp lễ, nói:

- Chư vị nói nặng, lần này thành công diệt trừ Ma thụ, cũng không phải là công lao của một mình vãn bối, là kết quả nỗ lực chung của mọi người. Nếu không phải chư vị ở đây tử thủ thành trì, hấp dẫn đại quân ma nhân cùng cao thủ Ma tộc, vãn bối cũng sẽ không có khả năng thành công. Cho nên công lao lần này, hẳn là ghi trên người tất cả mọi người ở chỗ này.

Lập tức lại chắp tay nói.