Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2726 - Thần hồn Nguyệt tỷ tỷ tan vỡ (2)




Hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, gậy gỗ trong tay thiếu chút nữa văng khỏi tay hắn rơi ra.

Mà trên thân cây ma thụ kia, lại không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Thân cây tối đen như mực kia, giống như huyền thiết qua nhiều lần gọt giũa rèn đúc mà thành, ở trong sương mù màu đen tỏa ra quang mang u lãnh, lại giống như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Lạc Thanh Chu rơi xuống đất, hổ khẩu* cơ hồ bị chấn nứt.

*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Mà tứ đại ma tôn hung mãnh công kích, lại một lần nữa tập trung vào trên người hắn.

- A!

Đúng lúc này, tứ đại Ma tôn đang nhảy lên đột nhiên bị định ở giữa không trung.

Họ đã trở thành bốn tác phẩm điêu khắc bằng băng.

Lạc Thanh Chu sửng sốt, lập tức giơ gậy gỗ trong tay lên, trên gậy gỗ ‘tư’ một tiếng sáng lên một đạo lôi điện màu đỏ, lập tức nặng nề nện về phía tên Ma tôn cầm kiếm có tu vi cao nhất kia.

- Phanh.

Cây gậy gỗ phá băng tuyết, phá vỡ áo giáp của hắn, nện mạnh vào đầu hắn.

Ai ngờ đầu hắn lại vô cùng cứng rắn, vẫn chưa bị nghiền nát.

Nhưng côn thứ hai của Lạc Thanh Chu đã rơi xuống, ‘Bốp’ một tiếng, rốt cục đập đầu của hắn xuống.

Lúc này, Ma tôn cầm kiếm rốt cục thoát khỏi trói buộc của Băng Tuyết, đang muốn chạy trốn thì côn thứ ba của Lạc Thanh Chu đã rơi xuống.

- Tư...

Gậy gỗ mang theo lôi điện màu đỏ, trong nháy mắt đập đầu hắn huyết nhục mơ hồ.

Đồng thời, lôi điện màu đỏ chui vào thân thể hắn, trong nháy mắt tiêu diệt tất cả sinh cơ cùng thần hồn của hắn.

Lúc này, ba Ma Tôn còn lại đã tránh thoát trói buộc.

Hai Ma Tôn trong đó nhào về phía hắn, một Ma Tôn khác thì rống giận, nhào về phía một đạo hư ảnh tuyết trắng bên cạnh.

Nhưng hắn ta vừa nhào tới gần, toàn thân đột nhiên ngưng kết thành băng, biến thành một cỗ băng điêu.

Lập tức, một thanh bảo kiếm giống như do ánh trăng ngưng tụ, đột nhiên đâm vào thân thể hắn, nổ tung trong thân thể hắn.

Thân thể Ma Tôn hống hách này, nhất thời chia năm xẻ bảy.

Hư ảnh tuyết trắng chợt lóe lên, rơi vào bên cạnh Lạc Thanh Chu, bảo kiếm trong tay ‘Xuy’ một tiếng, cắm vào mặt đất.

- Ông.

Lập tức, bốn phía hai người xuất hiện một đạo hào quang ánh trăng màu trắng, bao phủ hai người cùng ma thụ ở bên trong.

- Ngươi đi trảm cây, dùng lôi điện.

Âm thanh Nguyệt Dao vẫn trong trẻo không gợn sóng.

Lạc Thanh Chu không kịp đáp lời, lập tức nhân cơ hội này, lần thứ hai xông về phía cây ma thụ kia.

Hắn lấy ra thanh bảo kiếm hắc bạch kiếm đến từ không gian thượng cổ.

- Tư...

Trên bảo kiếm, sáng lên một cái lôi điện màu đỏ.

Lôi điện màu đỏ, chuyên phá trận pháp.

- Tranh——

Lưỡi kiếm sắc bén, mang theo lôi điện màu đỏ, chém vào thân cây đen kịt u ám của ma thụ, phát ra một tiếng ong ong đinh tai nhức óc.

Thân cây vẫn không bị hư hại.

Cánh tay Lạc Thanh Chu chấn động, không khỏi lui về phía sau vài bước, lập tức hai tay nắm chặt chuôi kiếm, lại một lần nữa xông lên.

- Tranh! Tranh! Tranh!

Bảo kiếm trong tay hắn đột nhiên hóa thành kiếm ảnh đầy trời, mang theo vô số lôi điện màu đỏ, như cuồng phong bạo vũ chém vào thân cây ma thụ.

Mà lúc này.

Ma thụ tựa hồ đã phát cuồng, cành cây trên trời, rễ cây trên mặt đất, đều giống như trăn lớn, điên cuồng công kích hào quang ánh trăng màu trắng kia.

Đồng thời, hai Ma Tôn cùng ma nhân khác, cũng đều đang giận dữ gầm lên công kích quang mang.

Nguyệt Dao đứng trong khiên ánh trăng, một tay nắm chuôi bảo kiếm cắm vào mặt đất, một thân hồn lực, đang cuồn cuộn không ngừng tràn vào thân kiếm.

Bảo kiếm màu trắng do ánh trăng ngưng tụ, dưới công kích của ma thụ cùng ma nhân, lại kêu không ngừng, không ngừng lóe ra.

- Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm!

Lực lượng thật lớn, oanh kích màn hào quang.

Còn Lạc Thanh Chu thì cầm Hắc Bạch Bảo Kiếm trong tay, mang theo lôi điện, vẫn hung hăng chém vào ma thụ.

Năng lượng trong cơ thể hai người đều rất nhanh tiêu hao.

Suốt nửa canh giờ sau.

- A!

Hắc Bạch bảo kiếm trong tay Lạc Thanh Chu đột nhiên đứt thành hai nửa.

Mà giờ phút này, hổ khẩu hai tay hắn sớm đã nứt ra, máu thịt mơ hồ.

Toàn bộ thanh bảo kiếm đều bị nhuộm màu đỏ tươi.

Bảo kiếm đứt gãy một nửa, theo máu tươi chảy xuôi trong lòng bàn tay hắn, rơi xuống đất.

Mà trên thân cây đen kịt của ma thụ, rốt cục xuất hiện một dấu vết nứt ra.

Hắn không có bất kỳ do dự nào, lập tức ném đoạn kiếm trong tay xuống, trực tiếp nắm tay, lần thứ hai như cuồng phong nện về phía vết nứt trên gốc cây kia.

Ma thụ dường như rất giận dữ.

Trên bầu trời đêm, tán cây khổng lồ run rẩy không ngừng, cành cây trên bầu trời, rễ cây trên mặt đất, càng thêm điên cuồng công kích màn hào quang.

Mà những ma nhân kia, vẫn như trước đang giận dữ công kích không ngừng màn hào quang.