Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2715 - Nguyệt tỷ tỷ: Ta có thể không? (3)




Lạc Thanh Chu hiện giờ đã là Đại Tông Sư, thực lực còn mạnh hơn Tông chủ ngũ đại tông môn, cho nên Ninh Viễn đại sư là Phương trượng Kim Thiền Tự, cũng đối đãi ngang hàng với hắn.

Lạc Thanh Chu vẫn kiên trì nói:

- Vãn bối cảm thấy, đi một mình tốt hơn. Lâm Thu thành này mới quan trọng nhất, lực lượng của chúng ta vốn đã yếu kém, không đủ phòng thủ, để lại thêm một người, nhiều thêm một phần hi vọng. Lần này vãn bối đi, là bí mật chui vào, một người càng có lợi hơn. Huống hồ, trên người vãn bối nhiều bảo vật, có thể đi trong lòng đất nhanh chóng, không sợ bất kỳ trận pháp gì, cũng không sợ rễ cây ma thụ, một người tốc độ sẽ nhanh hơn, nếu mang theo những người khác, ngược lại sẽ kéo chậm tốc độ.

Lời này vừa nói ra, đám người nhìn nhau, đều trầm mặc xuống.

Nguyệt Ảnh đột nhiên mở miệng nói:

- Bệ hạ nói, ngươi không thể đi môt mình. Chí ít…

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Chí ít như thế nào?

Nguyệt Ảnh nói:

- Ít nhất phải cho một người đi cùng.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhìn nàng nói:

- Người kia là Nguyệt Ảnh đại nhân sao? Hay là ai? Bất kể là ai, ta cũng không muốn mang theo, ta chỉ muốn đi một mình.

Nguyệt Ảnh không nói gì thêm.

Lúc này, ánh mắt rất nhiều người, đều nhìn về phía bậc thang.

Thiếu nữ một thân váy trắng, thần sắc lạnh lùng từ bậc thang đi tới, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn nói:

- Ta thì sao? Ta có thể chứ?

Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ.

Buổi trưa.

Trong sương đen đột nhiên truyền đến tiếng gầm của ma nhân, chấn động như sấm.

Đại quân ma nhân, lại công thành!

Ma nhân rậm rạp chằng chịt, từ trong sương đen lao ra, giương nanh múa vuốt, gương mặt dữ tợn.

Trên bầu trời, cũng có ma điểu đen kịt gào thét bay tới.

Mọi người Đại Viêm, sớm đã nghiêm trận chờ đợi!

Mà lúc này, đoàn người Lạc Thanh Chu cũng lập tức nhân cơ hội này xuất phát từ cửa Tây.

Nhiệm vụ lần này, tổng cộng có bốn người đi tới.

Ngoại trừ Lạc Thanh Chu cùng Nguyệt Dao ra, còn có biểu muội của Nguyệt Ảnh, thiếu nữ A Nha kia, cùng với thiếu niên khôi ngô tên Nhậm Tiểu Bắc thân thiết với Tần Xuyên.

A Nha trời sinh phân biệt được phương hướng, có thể nhìn thấu bất kỳ ảo cảnh nào.

Nhậm Tiểu Bắc có công pháp hoá đá, chỉ cần đủ nội lực, có thể trong nháy mắt biến những người xung quanh thành tảng đá, ngăn cách tất cả khí tức.

Kỹ năng của hai người đối với nhiệm vụ trong chuyến đi này đều rất hữu ích.

Lạc Thanh Chu vốn không muốn mang theo bất kỳ kẻ nào.

Nhưng Nguyệt tỷ tỷ xuất hiện, làm cho hắn không cách nào quật cường từ chối.

Hơn nữa kỹ năng của A Nha và Nhậm Tiểu Bắc quả thực rất hữu dụng, có lẽ có thể giúp hắn an toàn đến Mạc Thành.

Vì vậy, hắn đã thỏa hiệp.

Bốn người ra khỏi phía tây thành, đi đường vòng vào núi sâu.

Sau đó trèo đèo lội suối, đi về phía đông.

Lâm Thu thành xa xa, rất nhanh đã chìm đắm trong sương đen, không thấy rõ bóng dáng.

- Hy vọng tỷ tỷ các nàng có thể kiên trì....

Khi vượt qua một ngọn núi khác, A Nha đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía Lâm Thu thành đã biến mất, lo lắng nói.

Lạc Thanh Chu cũng quay đầu lại nhìn một cái, không nói gì.

Bốn người tranh thủ thời gian, tiếp tục chạy đi.

Màn đêm buông xuống rất nhanh.

Bọn họ không có nghỉ ngơi, lúc gần rạng sáng, rốt cục cũng đi ra khỏi núi rừng.

Phía trước là một đầm lầy.

Có lẽ là bởi vì nơi này sớm đã không còn sinh vật, tuy rằng trên không trung vẫn có tán cây ma thụ kia bao phủ, nhưng trên mặt đất cũng không có rễ cây xuất hiện.

Bốn phía đều xám xịt, một mảnh tĩnh mịch.

Bọn họ vòng qua bên cạnh Liễu Thành, nhưng dù thế nào, vẫn phải tiếp cận Liễu Thành, đi qua dưới Liễu Thành mới có thể đến Mạc Thành.

May mà lúc này đại quân ma nhân đang tiến công Lâm Thu thành.

Dọc theo đường đi, không gặp được ma nhân nào.

Đương nhiên, không gặp phải bất kỳ Yêu tộc nào.

Khi cách Liễu Thành chỉ có bảy tám dặm, trên mặt đất rốt cục xuất hiện một ít rễ cây đen kịt vặn vẹo.

Bốn người lập tức thả chậm tốc độ, thu liễm khí tức, thử xuyên qua bãi đất trống ở giữa.

Có lẽ lúc này toàn bộ lực chú ý của Ma Thụ đều ở trên đại quân ma nhân hoặc là Lâm Thu thành, cho nên khi bốn người xuyên qua bên cạnh rễ cây kia, những rễ cây kia dĩ nhiên không có bất kỳ phát hiện cùng động tĩnh nào.

- Tăng tốc độ!

Bốn người thấy vậy, trong lòng vui vẻ, lập tức bước nhanh hơn.

Khi khoảng cách với Liễu Thành còn hai dặm, rễ cây trên mặt đất tựa hồ ngửi được hơi thở, bắt đầu động đậy.

Nhưng vẫn không có ma nhân xuất hiện.

Lạc Thanh Chu cầm Hắc Bạch Kiếm trong tay, đi ở phía trước, một kiếm chém xuống, lôi điện lóe lên, rễ cây đã hóa thành tro bụi.

Khi bốn người đi tới gần Liễu Thành, mới thấy rõ tình huống của tòa thành trì này.