Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2714 - Nguyệt tỷ tỷ: Ta có thể không? (2)




Lão giả lông mày dài râu dài, đột nhiên trầm giọng nói:

- Kim Ưng Vương cùng Cự Thử Vương đâu? Kêu hai bọn họ ra ngoài, chúng ta sẽ nói chuyện với họ!

Nữ tử mặc hắc y lạnh như băng nói:

- Bọn họ đã đi công kích thành trì nhân loại, chỉ cần bọn họ lập được chiến công, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thân thể tự do. Thậm chí dưới sự trợ giúp của Ma tộc ta, có thể trường sinh bất tử.

- Có cái rắm!

Thần Giáp Vương cắn răng giận dữ mắng:

- Đừng hòng dùng lời nói dối này lừa gạt chúng ta! Đừng tưởng rằng chúng ta không biết, hai người bọn họ đã bị ma khí xâm nhập vào trong cơ thể, đã biến thành khôi lỗi của các ngươi! Chỉ sợ thần hồn đã bị các ngươi khống chế!

Nữ tử mặc hắc y không nói thêm nữa, lại lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi.

Lúc này, nữ tử tóc bạc đột nhiên nói:

- Nếu mấy người chúng ta gia nhập các ngươi, các tộc viên Yêu tộc khác ở đây, có thể rời đi hay không?

Nữ tử mặc hắc y dừng bước, quay đầu nhìn nàng nói:

- Tất cả tộc viên các ngươi, đều chỉ có một lựa chọn, gia nhập chúng ta. Hoặc là, biến thành ma thi.

Nói xong, chỉ một bước, biến mất không thấy.

- Chết tiệt!

Thần Giáp Vương nắm chặt móng vuốt sắc bén, phẫn nộ nói:

- Thần Dương Vương, Ngân Xà Vương, chúng ta cùng đi ra ngoài liều mạng với bọn họ! Thay vì ở chỗ này chờ chết, không bằng đi ra ngoài giết cho thống khoái!

Lão giả lông mày trắng trầm giọng nói:

- Không được xúc động, chờ một chút. Đám người Hắc Ưng đã đi tìm viện quân, nếu có thể tìm được Tam thái tử điện hạ, chúng ta hẳn là còn có thể được cứu.

Thần Giáp Vương thở dài một hơi, nói:

- Tam thái tử điện hạ lúc trước độ kiếp chịu thương, bị cường giả nhân loại giam cầm, chịu hết tra tấn, không biết đã khôi phục hay không. Nếu khôi phục, đương nhiên có thể cứu chúng ta, chỉ sợ...

- Oa… oa…

Lúc này, một tiếng khóc của em bé, đột nhiên vang lên trong một ngôi nhà không xa.

Thần Dương Vương lập tức đứng lên, thở dài nói:

- Bổn vương phải đi thăm cháu gái nhỏ của bổn vương, haizzz.

Các thành viên Yêu tộc khác đều trầm mặc xuống.

Các thành viên Yêu tộc bị mắc kẹt ở đây, rất nhiều là người nhà, thân thích và bạn bè của họ.

Vốn tưởng rằng tòa thành trì này, sẽ là nơi phục hưng của Yêu tộc bọn họ, cho nên bọn họ đều kéo gia đình đến, ai biết, lại biến thành địa ngục của bọn họ.

- Hai ngày sau, nếu không có viện quân, chúng ta xuống tay trước, giết hết các nàng.

Lúc này, nữ tử tóc bạc đột nhiên mở miệng nói.

Thần Giáp Vương cùng Yêu Tôn khác đều nhìn về phía nàng.

- Giết ai?

Trong lúc nhất thời Thần Giáp Vương không kịp phản ứng.

Nữ tử tóc bạc nhìn hắn với khuôn mặt lạnh lùng.

- Ở đây, tất cả các thành viên Yêu tộc.

Lời này vừa nói ra, Thần Giáp Vương cùng những Yêu tộc kia, sắc mặt đều biến đổi, không khỏi rùng mình một cái.

- Nếu chúng ta không động thủ, đến lúc đó các nàng đều sẽ biến thành ma thi...

Sắc mặt Thần Giáp Vương trắng bệch, trầm mặc không lên tiếng.

Các thành viên Yêu Tôn khác cũng không khỏi run rẩy.

Đó đều là thê nhi huynh đệ của bọn họ, huyết mạch đồng tộc!

Bóng đêm lặng lẽ rút đi.

Mạc Thành ban ngày, vẫn tối đen như trước.

Trong khi đó.

Trong Lâm Thu thành, người tu luyện và tướng sĩ Đại Viêm đều nghiêm trận chờ đợi.

Lạc Thanh Chu ra khỏi phủ, đi về phía đông tường thành.

Lúc này, Bạch Y Sơn, thành chủ Trương Nham, tu luyện giả ngũ đại tông môn, cùng với đám người Nguyệt Ảnh, đều đã đứng trên tường thành, nhìn về phía mây khói đen ngoài thành.

Đại quân ma nhân còn chưa tới.

Nhưng họ đã cảm thấy một cơn bão dữ dội sắp ập tới.

Mỗi một nhóm đều có người ôm quyết tâm dù có phải liều chết cũng phải cùng sống chết Lâm Thu thành.

Lạc Thanh Chu đi lên tường thành.

Ánh mắt đám người Bạch Y Sơn nhìn về phía hắn.

Trang Chi Nghiêm mở miệng trước:

- Phi Dương, bệ hạ đã đồng ý rồi. Chúng ta chọn năm tu luyện giả đi cùng ngươi, tự mình ngươi cũng có thể chọn thêm vài người.

Bạch Y Sơn thở dài một hơi nói:

- Phi Dương, không phải chúng ta không muốn, thật sự là người tu luyện không đủ, còn cần ở tại đây thủ thành. Về phần quân đội, chỉ sợ đi sẽ đánh rắn động cỏ, ngay cả nửa bước cũng khó đi.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Bạch tiền bối, vãn bối cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy lần này đi ra ngoài, không cần những người khác đồng hành, nếu đi một người, sẽ nhanh hơn bí ẩn hơn.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Trang Chi Nghiêm lập tức nghiêm túc nói:

- Vậy làm sao được? Chắc chắn phải dẫn theo người khác, ngươi đi một mình nếu gặp nguy hiểm, một bàn tay không vỗ lên tiếng, ngay cả một người trợ giúp cũng không có.

Ninh Viễn đại sư cũng chắp hai tay lại nói:

- A Di Đà Phật, Sở tiểu hữu vẫn nên dẫn theo vài người đi, người chúng ta lựa chọn, đều am hiểu các phương diện, trên đường hẳn cũng sẽ có ích với Sở tiểu hữu.