Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2699 - Nguyệt tỷ tỷ lần đầu tiên chột dạ (1)




Trên tường thành, mũi tên bắn như mưa, phi kiếm như cào cào lao tới.

Ma nhân dũng mãnh không sợ chết, từng đợt từng đợt, cuồn cuộn không ngừng.

Người tu luyện thì cùng chung cừu địch, căm hận ngút trời, không hề nhượng bộ.

Chiến đấu từ ban đêm, đến ban ngày, từ ban ngày đến ban đêm.

Suốt hai ngày hai đêm.

Dưới tường thành, cùng với trên tường thành, đều chất đầy thi thể ma nhân và nhân loại.

Ngọn nguồn đợt tấn công - Cự Thử Vương, sau khi bị cao thủ tam đại tiên tông liên thủ tru sát, đại quân ma nhân, rốt cục lui đi.

Đã là rạng sáng.

Ma nhân còn sót lại, như thủy triều rút đi, để lại thi thể tách rời đầy đất.

Đám tu luyện giả nhân loại đứng trên tường thành, nhìn ma nhân dần dần chìm vào trong sương đen xa xa, đều thở dốc nặng nề, hai tay nhịn không được run rẩy.

Có người, đao kiếm đã tràn đầy lỗ hổng.

Có người, nắm đấm đã là huyết nhục mơ hồ.

Có người trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất.

Liên tục hai ngày hai đêm chiến đấu, đã làm cho bọn họ hao hết năng lượng, kiệt sức.

Những người tu luyện dưới lòng đất cũng đều chật vật không chịu nổi đi ra.

Cao tầng tam đại tiên tông, yên lặng đi tới trên tường thành, cùng nhau nhìn về phía sương mù màu đen xa xa.

Đám người Công Dương Nham, Cổ Tầm, Lưu Vân tiên tử, trên người cũng đều xuất hiện vết thương.

Trên vai Bạch Y Sơn, cũng xuất hiện một vết máu sâu có thể thấy được xương.

Một ít tu luyện giả trẻ tuổi, tựa hồ đều biến mất.

Gió đêm thổi qua, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập toàn bộ thành trì.

Trên tường thành, yên tĩnh như chết.

Nửa canh giờ sau.

Thương vong lần này, toàn bộ kiểm kê xong.

Các môn phái kiểm kê thành viên, đều đi lên tường thành, vẻ mặt ngưng trọng thấp giọng báo cáo.

Bầu không khí đặc biệt áp lực.

Một lúc lâu sau.

Cổ Tầm nhìn về phía Mạc Thành xa xa, đột nhiên mở miệng nói:

- Hai lần chiến đấu, chúng ta chỉ chém giết một con Cự Thử Vương, ngoại trừ Kim Ưng Vương ra, hẳn là còn có ba yêu vương, đều chưa xuất hiện. Tinh binh Yêu tộc lần trước mà Mạc Thành gặp phải, cũng đều chưa xuất hiện.

Mọi người trầm mặc một lát.

Lưu Vân tiên tử mở miệng nói:

- Cửu Thiên Dao Đài ta lần này tới hơn hai trăm người, hiện giờ chỉ còn lại hơn ba mươi người, hai trưởng lão cũng đã ngã xuống.

Công Dương Nham cười chua xót, nói:

- Phiêu Miểu Tiên Tông của ta, càng tổn thất thảm trọng.

Lão giả râu dài Tôn Minh ở một bên, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Bồng Lai Tiên Đảo ta, ngã xuống hơn ba trăm người, tất cả đều là đệ tử tinh anh, còn có năm trưởng lão chấp sự. Mấy tông môn dưới trướng chúng ta, càng tổn thất hơn hai ngàn người...

Mấy người nhìn Liễu Thành bị sương mù màu đen bao phủ, đều trầm giọng kể lại tổn thất của mình.

Bạch Y Sơn cùng Lâm Thu thành chủ Trương Nham, thì đứng một bên, trầm mặc không nói.

Người tu luyện và tướng sĩ của Đại Viêm tổn thất càng nhiều.

Ở cổng thành, thi thể đã chất đống khắp nơi.

Lúc này, một nữ tử ở Cửu Thiên Dao Đài, đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

- Chỉ vì một luồng thụ hồn có lẽ đã không còn, đáng giá sao?

Mọi người trầm mặc.

Lại qua một lát nữa.

Nhạc Dương lâu của Phiểu Miểu Tiên Tông, đột nhiên chắp tay về phía mấy người Cửu Thiên Dao Đài và Bồng Lai Tiên Đảo, trầm giọng nói:

- Chư vị, thật xin lỗi, Phiểu Miểu Tiên Tông ta thật sự đã tận lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến lúc đó những đệ tử còn lại, đều phải chôn ở nơi này, cho nên, chúng ta quyết định rời khỏi.

Giữa sân im lặng.

Cổ Tầm của Bồng Lai Tiên Đảo, thở dài một hơi, nói:

- Biết rõ chuyện không thể làm, cần gì phải kiên trì?

Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta, cũng quyết định rút lui.

Lưu Vân tiên tử Cửu Thiên Dao Đài, cũng thản nhiên nói:

- Cửu Thiên Dao Đài chúng ta, cũng rời khỏi.

Nghe được tam đại tiên tông đều nói như vậy, những tông môn phụ thuộc bọn họ, cũng đều nhao nhao mở miệng nói:

- Chúng ta cũng rời khỏi!

Trong lúc nhất thời, trên tường thành, dưới tường thành, đều có người tỏ vẻ muốn rời khỏi.

Chỉ có mọi người Đại Viêm, trầm mặc không nói.

Bọn họ nói rời khỏi, thật ra chính là buông tha tòa thành trì này, cứ như vậy rời đi, mỗi người trở về nhà.

Bọn họ có thể, nhưng người tu luyện Đại Viêm cùng tướng sĩ không bỏ được.

Bởi vì đây là lãnh thổ của Đại Viêm, là thành trì của Đại Viêm, là cửa ải cuối cùng của Đại Viêm đi vào nội địa.

Mã Trần Tử của phái Hoa Sơn nhịn không được giận dữ nói:

- Tru sát yêu ma, mỗi người đều có trách nhiệm! Nếu Đại Viêm chúng ta rơi vào tay giặc, yêu ma phát triển lớn mạnh, cả Cửu Châu đại lục đều sẽ sinh linh đồ thán! Các ngươi đã là Tiên Tông, sao có thể rời đi như vậy?

Nhạc Dương Lâu nhìn hắn nói:

- Hiện tại không rời đi, chẳng lẽ chờ tất cả chúng ta chết trận sau đó biến thành ma nhân, lại rời đi sao?