Cơ bắp trên mặt Ngô Đỉnh có chút co rút, nhất thời cắn răng giận dữ mắng:
- Quả nhiên là một tên không biết liêm sỉ! Nữ nhân Đại Viêm các ngươi, đều là dâm đãng như vậy sao?
Tử Hà tiên tử cười lạnh nói:
- Ít nhất không có không biết xấu hổ như ngươi! Vừa thấp vừa xấu, bộ dạng giống như cóc, cũng muốn hẹn bản tông chủ đi ra ngoài dạo phố? Ngươi không có một chút tự biết mình sao?
Ngô Đỉnh nhất thời sắc mặt xanh mét, y bào trên người ‘ào’ một tiếng phồng lên, bay phấp phới, cắn răng nói:
- Tiểu tiện nhân, ngươi đang muốn chết?
Tử Hà tiên tử híp mắt lại, váy đỏ trên người tung bay, đang muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu cầm nắm đấm của nàng, mở miệng nói:
- Sư phụ, quên đi, ít nói hai câu.
Tử Hà tiên tử ngẩn ra, quyền mang trên nắm tay hơi lóe lên, nhất thời dập tắt.
- Sư phụ?
Ngô Đỉnh vừa nghe thế, nhất thời cười lạnh nói:
- Thì ra còn là một đôi thầy trò. Chậc chậc, thầy trò lại làm ra chuyện cẩu thả như vậy, phong tục Đại Viêm của các ngươi, thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Vừa nghe lời này.
Mấy thanh niên phía sau hắn đều nhìn đôi thầy trò trẻ tuổi trước mắt, cười đùa vui vẻ.
- Rầm!
Lạc Thanh Chu trực tiếp đóng cửa lại, cắm vào chốt cửa.
- Chậc chậc, những tông môn Đại Viêm này, thật biết cách chơi nha.
- Cũng không phải sao, cả đám nhìn đứng đắn, không nghĩ tới đều như vậy, ngay cả đệ tử nhà mình cũng không buông tha, ha ha...
- Tiểu tử kia thật đúng là hưởng hết phúc của người, trong tiểu viện kia có không ít nữ tử tư sắc không tồi. Bất quá nhìn là thật sợ hãi, một tiếng cũng không dám hé răng, ha ha...
- Ngô sư huynh, đi thôi, bên ngoài rất nhiều nữ nhân...
- Ta nhổ vào! Bọn họ không biết liêm sỉ, chỉ sợ sớm đã bẩn như thanh lâu, lão tử chướng mắt! Đi, đi Tiêu Dao Lâu chơi.
Tiếng nghị luận cùng tiếng chửi bới bên ngoài, dần dần biến mất.
Cánh cửa im lặng một lúc.
La Thường nhịn không được mở miệng nói:
- Phi Dương, tuy rằng Đại Viêm chúng ta yếu ớt, nhưng vừa rồi bọn họ thật sự khinh người quá đáng, lại nhục mạ Tử Hà, chúng ta không thể...
- Ta biết.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, vẻ mặt bình tĩnh:
- Không cần phải so đo với bọn họ, dù sao… Quên đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi.
Hắn không nói thêm nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Khi đưa lưng về phía hai người, trong mắt hắn lộ ra hai đạo hàn mang.
- Vậy làm sao được.
Lúc này, Tử Hà tiên tử đột nhiên ở sau lưng hắn mở miệng nói:
- Rõ ràng chính là đã xảy ra, làm sao có thể coi như không có phát sinh đây?
Lạc Thanh Chu dừng bước.
Tử Hà tiên tử nói:
- Phi Dương, ngươi vừa rồi rõ ràng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của vi sư, tất cả mọi người đều thấy được, ngươi ngụy biện cũng là vô dụng.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, bước nhanh vào trong phòng.
La Thường ở trong tiểu viện giật mình, nói:
- Tử Hà, ngươi một chút cũng không tức giận?
Tử Hà tiên tử nhìn về phía nàng nói:
- Giận ai?
La Thường nói:
- Đệ tử nhà ngươi, hình như hắn một chút cũng không quan tâm ngươi.
Lập tức lại thấp giọng nói:
- Nếu là… Thanh Trúc, có lẽ hắn đã động thủ đi giáo huấn tên hỗn đản kia.
Tử Hà tiên tử nghe được nàng nhắc tới Thanh Trúc, nhất thời đầu rũ xuống, thở dài một tiếng:
- Ai, ta cũng không thể so với sư muội nhà ta. Dù sao người ta rất ‘hung’, không thể ngăn cản.
Sau một lúc lâu.
La Thường cũng thở dài theo, nói:
- Thật ra Phi Dương làm đúng. Lúc này, chúng ta ngoại trừ nhường nhịn, đích xác không có biện pháp khác. Nếu thật sự xúc động muốn động thủ, chúng ta chỉ sợ sẽ càng thêm chật vật.
Tử Hà tiên tử không nói gì nữa, vào trong phòng.
Trong phòng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một mình ngồi ở trong góc, đang yên tĩnh tu luyện.
Tử Hà tiên tử đóng cửa lại, nhìn về phía nàng, sâu kín nói:
- Sư muội, vừa rồi có người xấu khi dễ ta, sao ngươi không đi ra ngoài giúp ta? Ngươi bây giờ là Đại Tông Sư rồi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn nhắm hai mắt lại như trước, một lát sau, mới mở miệng nói:
- Hắn không phải đi ra ngoài sao?
Tử Hà tiên tử bĩu môi:
- Nhưng hắn không giúp ta xả giận, còn khuyên ta quên đi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng nói:
- Ta cũng cảm thấy nên quên.
Tử Hà tiên tử lập tức đi đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, nói:
- Nhưng, người xấu kia mắng ta không biết liêm sỉ, còn vu khống ta cùng Phi Dương mỗi ngày đều trốn ở trong phòng điện hoang đảo phượng, ân ái triền miên.
Nói đến đây, nàng có chút ủy khuất:
- Rõ ràng không phải là ta mà, rõ ràng là ngươi... Chỗ tốt đều do ngươi hưởng, tiếng xấu thì để cho ta đeo, ta... Ta không phục.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một lần nữa nhắm hai mắt lại, mặt không chút thay đổi nói:
- Ta không có.