Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2655 - Nhị ca chấn kinh, tu luyện gấp bội! (3)




Nếu không phải bên cạnh có người bị thương, hắn hận không thể trực tiếp xông vào đám rễ cây nhiều nhất, không ngừng chém giết, hấp thu nguyên khí.

Tu luyện như vậy, thật sự quá sảng khoái.

Không chỉ có thể giết địch hấp thu nguyên khí tinh thuần, còn có thể thi triển công pháp tôi luyện thân thể, trong ngoài cân nhắc, giống như thiết kế riêng cho hắn.

Khi trời mông lung, mấy người rốt cục đi ra khỏi đống rễ cây ma thụ bao phủ.

Phía trước chính là quân doanh Đại Viêm.

Xuyên thấu qua sương đen, nhìn lá cờ trên sườn núi xa xa, trạng thái căng thẳng của mấy người cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Lạc Thanh Chu lặng lẽ lấy ra giám thể thạch, nắm trong lòng bàn tay nhìn số liệu một chút.

Đại Tông Sư sơ kỳ quá trình 16.

Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, quá trình 15.

Quả nhiên lợi hại.

Trong lòng hắn nhất thời kích động.

Thời gian ngắn ngủi một đêm, quá trình Đại Tông Sư sơ kỳ, thoáng cái liền từ 11 tăng lên 16, ước chừng tăng lên năm điểm.

Phải biết rằng, lúc trước khi hắn tu luyện ở linh quáng chi tâm dưới lòng đất Hoàng cung cũng không có tốc độ nhanh như vậy.

Nơi này quả nhiên là bảo địa tu luyện của hắn.

Nếu như tiếp tục tu luyện như vậy, tin tưởng không bao lâu nữa, hắn có thể đột phá lần nữa.

Thậm chí đạt tới Đại Tông Sư hậu kỳ, hoặc là cảnh giới cao hơn, cũng không phải hy vọng xa vời.

- A...

Lúc này, Tần Xuyên rốt cục nhịn không được, đau đớn kêu một tiếng.

Lạc Thanh Chu phục hồi tinh thần lại, vội vàng thân thiết nói:

- Nhị...

Tần Xuyên quay đầu nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu lập tức quay đầu lại, lại nhìn thiếu niên bị thương nặng nhất phía sau một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Nhị vị không sao chứ?

Thiếu niên tên là Nhậm Tiểu Bắc kia, đầu đầy mồ hôi, miễn cưỡng cười nói:

- Không có, không sao đâu...

Tần Xuyên chịu đựng đau đớn nói:

- Còn tốt, còn có thể nhịn được.

Lạc Thanh Chu âm thầm lau mồ hôi.

Lúc này, Đao Linh phía sau đột nhiên cố ý nói:

- Rõ ràng là ba người, sao chỉ hỏi hai người? Sở Phi Dương, ngươi không thấy sư tỷ nhà ngươi bị thương sao?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Vết thương của sư tỷ hiển nhiên nhẹ hơn một chút, không có gì đáng ngại.

Đao Linh nhướng mày nói:

- Không có gì đáng ngại hay là ngươi không quan tâm?

Lạc Thanh Chu đành phải nói qua loa.

- Sư tỷ, ngươi không sao chứ?

Đao Linh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn nữa.

Mấy người đi ra khỏi sương đen, lính canh gác trên sườn núi lập tức phát hiện bọn họ.

Không lâu sau đó.

Một đám người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới.

Nguyệt Ảnh một thân ngân giáp, tư thế oai hùng hiên ngang được vây quanh ở giữa, giục ngựa chạy tới.

Mấy người dừng bước.

Con ngựa rất nhanh đã vững vàng dừng ở trước mặt mấy người.

Tần Xuyên lập tức tránh thoát Lạc Thanh Chu đỡ, quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm quyền, cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn nói:

- Tần Xuyên cô phụ kỳ vọng của đại nhân, không chỉ không do thám được quân tình, còn tổn thất nhiều huynh đệ như vậy, thỉnh đại nhân trách phạt.

Đao Linh cùng Nhậm Tiểu Bắc, cũng đều cúi đầu, quỳ một gối trên mặt đất.

Nguyệt Ảnh nhảy xuống khỏi ngựa chiến, vẻ mặt lãnh khốc nhìn về phía bọn họ nói:

- Không phải lỗi của các ngươi, là ta sơ suất, đều đứng lên đi.

Tần Xuyên quỳ trên mặt đất, không chịu đứng lên, đột nhiên đỏ mắt nói:

- Năm mươi hai huynh đệ, chỉ có ba người chúng ta trở về, Tần Xuyên vô năng, cam nguyện chịu phạt.

Lạc Thanh Chu trực tiếp kéo hắn lên, ôn nhu khuyên nhủ.

- Nguyệt Ảnh đại nhân đã nói rồi, không phải lỗi của ngươi. Có thể sống sót trở về là tốt rồi, sau này lại cố gắng, tiếp tục vì Nguyệt Ảnh đại nhân dốc sức.

Nguyệt Ảnh nhìn hắn một cái, nói:

- Là vì bệ hạ, vì Đại Viêm dốc sức.

Lạc Thanh Chu không tranh cãi với nàng, nói:

- Bọn họ đều bị thương, mau mang bọ họ về chữa thương.

Lập tức có người tới, dìu ba người lên ngựa, đi về phía quân doanh.

Chu Bá Ước cũng chắp tay nói:

- Sở sư huynh, ta cũng phải trở về trước.

Lạc Thanh Chu gật đầu.

Chu Bá Ước và những người khác đều đi trước rời đi.

Nguyệt Ảnh cùng Lạc Thanh Chu đi ở phía sau, tựa hồ có chuyện muốn nói.

A Nha thì đi theo bên cạnh.

Trầm mặc một lát, Nguyệt Ảnh mới nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, thần sắc phức tạp mở miệng nói:

- Bị ma thụ và Yêu tộc vây quanh vẫn có thể đi lại tự nhiên, dù là cao thủ tam đại tiên tông trong thành cũng không làm được. Thành thật mà nói, mỗi lần gặp ngươi, ta cảm thấy ngươi trở nên mạnh mẽ hơn và bí ẩn hơn bao giờ hết.

Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:

- Nguyệt Ảnh đại nhân quá khen, lần này nhờ A Nha cô nương hỗ trợ, nếu không ta đã bị lạc đường rồi.

A Nha ở một bên, nghe vậy có chút ngượng ngùng, nói:

- Công tử thật sự rất lợi hại, những yêu quái cùng cành cây ma quái kia đều bị công tử giải quyết trong một chiêu.