Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2654 - Nhị ca chấn kinh, tu luyện gấp bội! (2)




- Giết——

Hơn mười yêu quái yêu khí cuồn cuộn, cùng nhau rống giận vọt tới.

Roẹt.

Trên bảo kiếm trong tay thân ảnh kia đột nhiên xuất hiện một viên lôi điện màu đen.

Lập tức, viên lôi điện màu đen kia càng lúc càng lớn.

Khi đám yêu quái kia vọt tới gần, viên cầu màu đen kia đột nhiên bắn ra, rơi vào giữa đám yêu quái, lập tức “bùm” một tiếng nổ tung, hóa thành vô số lôi điện màu đen, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đám yêu quái ở bên trong.

Bùm bùm, một tiếng động loạn.

Hơn mười yêu quái trong lôi điện màu đen lập tức tróc da cháy sém, thê lương kêu thảm thiết, đồng loạt ngã xuống đất, toàn thân cháy đen, mất mạng tại chỗ.

Chỉ mỗi tên yêu quái đầu trọc kia tu vi mạnh hơn, chạy ra khỏi lôi điện, hốt hoảng chạy trốn.

Nhưng nó vừa rồi chạy ra ngoài khoảng mấy chục thước, đột nhiên kiếm quang chợt lóe, toàn bộ thân thể của nó liền biến thành hai nửa.

Lạc Thanh Chu thu hồi bảo kiếm, đi về phía ba người.

Đao Linh thấy rõ bộ dáng của hắn, nhất thời cứng đờ tại chỗ.

Tần Xuyên thì mở to hai mắt, kích động nói:

- Sở... Sở huynh đệ, ngươi sao lại tới đây? Đây là…Chu Bá Ước và A Nha cũng tới.

A Nha nói:

- Là Nguyệt Ảnh tỷ tỷ phái chúng ta tới, những người khác đâu rồi?

Ba người Tần Xuyên đều trầm mặc lại.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sương mù màu đen phía trước cùng cành cây màu đen bốn phía vẫn không chịu lui, lại nhìn thoáng qua vết thương trên người bọn họ, nói:

- Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.

Hắn trực tiếp đưa tay, đỡ Tần Xuyên.

Tần Xuyên sửng sốt một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Chu Bá Ước vội vàng đi qua đỡ lấy thiếu niên tên Nhậm Tiểu Bắc kia. Nhậm Tiểu Bắc sau kiếp nạn còn sống, vẻ mặt kích động nói:

- Chu ca, không ngờ các ngươi có thể xông vào, ta còn tưởng rằng hôm nay ba người chúng ta phải bỏ mạng tại đây rồi chứ...

A Nha thì đi qua đỡ Lấy Đao Linh, nói:

- Đao tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?

Đao Linh phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, thần sắc phức tạp nói:

- Không sao đâu.

Mấy người không dám dừng lại, lập tức dìu nhau rời đi.

Những cành cây rậm rạp xung quanh vẫn vặn vẹo lung lay như trước, nhìn rục rịch, nhưng tựa hồ lại có kiêng kỵ, tiến lên vài bước, lại lui về phía sau vài bước, nhiều lần thăm dò.

Đợi mấy người rời đi, chúng nó nhanh chóng bò tới, tụ tập cùng một chỗ, lại lần nữa từ phía sau đuổi theo.

Mấy người rời đi không bao lâu.

Hơn mười thi thể yêu quái bị lôi điện đánh chết, rất nhanh đã bị sương mù màu đen nồng đậm bao vây lại.

Đột nhiên, cơ thể của chúng run lên, đôi mắt tỏa ánh sáng đỏ tươi.

Lập tức, lại chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên...

- A.

Lạc Thanh Chu cầm Hắc Bạch Kiếm trong tay, đỡ Tần Xuyên, một bên đi về phía trước, một bên chém chặt những cành cây chặn đường kia.

Dưới kiếm quang cùng lôi điện mở đường, mấy người một đường thông suốt không trở ngại.

Tần Xuyên chịu đựng đau đớn, thỉnh thoảng quay đầu, nhìn về phía thiếu niên nâng mình, lại nhìn về phía kiếm trong tay hắn, đợi đến lúc đến nơi an toàn, hắn nhịn không được mở miệng hỏi.

- Sở huynh đệ, hiện tại ngươi có tu vi gì?

Lạc Thanh Chu cầm kiếm, ánh mắt cảnh giác nhìn phía trước, thản nhiên nói:

- Đại Tông Sư.

Tần Xuyên nhất thời cứng đờ, há mồm cứng lưỡi nhìn hắn.

Im lặng một lúc lâu.

Vẻ mặt hắn phức tạp nói:

- Nhớ lúc trước ở Mạc thành, ngươi mới là Võ Sinh...

Lúc trước lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên này, là ở trong Hắc Mộc Lâm ngoài thành Mạc Thành, giúp Mỹ Kiêu trút giận, thiếu niên này lúc ấy mới chỉ là Luyện Thể hay Luyện Cốt gì đó, tu vi thấp hơn hắn rất nhiều….

Nhưng bây giờ...

Dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được, thời gian ngắn ngủi hai năm này, thiếu niên này lại nhảy vọt trở thành tu luyện giả đứng đầu đại viêm – Đại Tông Sư.

Bây giờ hồi tưởng lại, quả thực giống như là nằm mơ vậy.

'Hắn chính là yêu nghiệt... '.

Lúc này, Đao Linh phía sau đột nhiên phức tạp mở miệng nói.

Hiển nhiên, nàng cũng bị mấy chữ ‘Đại Tông Sư’ này chấn động thật sâu.

Tuy mấy người nói chuyện, nhưng vẫn không thả chậm tốc độ.

Lạc Thanh Chu tay nắm kiếm, mở đường ở phía trước, một đường đi nhanh, không dám có bất kỳ dừng lại nào.

Cũng may, trên đường ngoại trừ một ít cành cây không có mắt ra, cũng không có gặp phải yêu quái khác.

Mấy người đều có chút nghi hoặc.

Sàn sạt! Sàn sạt.

Lại đi một đoạn, cành cây trên trời cùng rễ cây trên mặt đất càng ngày càng nhiều, hơn nữa thoạt nhìn lá gan càng lớn, cũng càng thêm cường hãn, không ngừng tấn công bọn họ.

Cũng may lôi điện của Lạc Thanh Chu khắc chế bọn chúng, tuy mấy lần bị bao vây, nhưng đều thành công phá vòng vây mà ra.

Lạc Thanh Chu mỗi lần chém giết, đều sẽ cảm thấy có một luồng khí tức lạnh lẽo tràn vào thân thể, sau đó rất nhanh hóa thành nguyên khí tinh thuần.