Nếu hắn vẫn mạnh mẽ ngụy biện như trước, không chịu thừa nhận, vậy đừng trách Phiêu Miểu Tiên Tông ta trở mặt vô tình.
Dứt lời, y bào trên người hắn phồng lên, trong mắt lộ ra hai đạo hàn mang, lại nói:
- Những trưởng lão cùng những đệ tử này của Phiêu Miểu Tiên Tông ta hôm nay tới, đều ôm quyết tâm báo thù rửa hận vì đồng môn mà đến, mặc dù toàn bộ chết ở chỗ này, cũng phải vì bọn họ đòi về công đạo.
- Giết.
Lúc này, trên phi thuyền bên phải, đột nhiên truyền ra tiếng kêu đầy căm phẫn của một đệ tử.
Lập tức, mấy trăm đệ tử trên phi thuyền hai bên, đều đằng đằng sát khí đồng thanh hô lên.
- Giết.
- Giết.
- Giết.
Bọn họ vừa giận dữ hét lên, vừa dùng đao kiếm trong tay gõ, khí thế dọa người.
Nhạc Dương Lâu nâng bàn tay lên, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Mọi người yên tĩnh, chúng ta nghe Bạch viện trưởng Đại Viêm quyết định như thế nào trước đã.
Tiếng hét bốn phía, dần dần yên tĩnh lại, nhưng cỗ sát khí cùng khí thế đáng sợ kia, vẫn tụ tập cùng một chỗ, lúc nào cũng có thể bộc phát.
Bạch Y Sơn trầm mặc, còn chưa trả lời, Nam Cung Hỏa Nguyệt ở một bên đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Các ngươi muốn giải thích cái gì?
Ánh mắt Nhạc Dương Lâu nhìn về phía nàng, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói:
- Bạch Y Sơn không dám làm chủ, nên để ngươi đến làm chủ sao? Cũng tốt, ngươi bây giờ đã là Nữ đế của Đại Viêm, chuyện này, quả thực ngươi nên làm chủ.
Dừng một chút, hắn lạnh lùng nói:
- Người chết không thể sống lại, chúng ta cũng không nói giết người đền mạng, bắt người tu luyện Đại Viêm các ngươi dùng mạng bồi thường. Huống hồ, nói một câu không dễ nghe, người tu luyện Đại Viêm các ngươi, làm sao bồi thường được? Vì vậy, chúng ta nói về các điều kiện khác.
- Thứ nhất, Chu trưởng lão bọn họ tiêu phí lượng lớn tài nguyên tu luyện của Phiêu Miểu Tiên Tông ta, mấy thứ này, Đại Viêm các ngươi đương nhiên phải bồi thường.
- Thứ hai, Phiêu Miểu Tiên Tông ta ngã xuống nhiều người như vậy, rất nhiều người đều có chức vị quan trọng trong tông. Bọn họ đột nhiên rời đi, Phiêu Miểu Tiên Tông ta cơ hồ mỗi một khắc đều tổn thất lượng lớn lợi ích. Mấy thứ này, Đại Viêm các ngươi đương nhiên cũng phải bồi thường.
- Thứ ba, ngươi, Nữ đế Đại Viêm và Bạch Y Sơn, viết một bản xin lỗi, cam đoan, ký tên các ngươi, đóng dấu Đại Viêm các ngươi. Sau đó, hai người các ngươi mang theo cao tầng năm đại tông môn các ngươi, cùng đi Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta, quỳ lạy dập đầu cho những người đã chết, dâng hương tế lễ, ít nhất một canh giờ.
- Thứ tư, giao ra linh thú độ kiếp kia.
Nói xong, ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn lướt qua mọi người Đại Viêm trước mắt, híp mắt nói:
- Bốn điều này, nếu như các ngươi làm được, chuyện này, cứ dừng lại ở đây. Sau này Phiêu Miểu Tiên Tông ta, tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này mà tìm các ngươi gây phiền toái.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người Đại Viêm đều nắm chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận.
Trang Chi Nghiêm nhịn không được chửi ầm lên:
- Thật không biết xấu hổ! Các ngươi đuổi giết chúng ta trước, bây giờ lại đến cắn ngược một cái, đưa ra những điều kiện đê tiện vô sỉ này, hành vi của Phiêu Miểu Tiên Tông các ngươi đê tiện như thế, súc sinh không bằng.
Oanh.
Nắm đấm của Nhạc Dương Lâu đột nhiên hóa thành một đạo quang mang chói mắt, đánh về phía hắn.
Thân ảnh Bạch Y Sơn chợt lóe, bảo vệ trước mặt Trang Chi Nghiêm, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, một quang mang màu trắng sữa xuất hiện, trong nháy mắt ngăn cản đạo quyền mang kia.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên.
Thân thể Bạch Y Sơn chấn động, không khỏi lui về phía sau vài bước, khí huyết trên mặt dâng lên, một cỗ máu tươi từ trong miệng phun ra.
Hắn lập tức áp chế.
Nhạc Dương Lâu cũng chấn động, lui về phía sau vài bước:
- Giết.
Các đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông đã sớm không nhịn được, giờ phút này thấy tình hình như thế, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, muốn động thủ.
Mọi người Đại Viêm cũng lập tức xuất ra pháp bảo của mình. Các trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên tông cũng đằng đằng sát khí, y bào phấp phới, hào quang trên người nở rộ.
Đại chiến, sắp nổ ra.
Từng cỗ khí tức ba động đáng sợ, giống như thủy triều, vọt tới bầu trời đêm.
Mà lúc này.
Trên bầu trời đêm cách đó không xa, từng tia ánh sáng màu trắng ánh trăng đột nhiên xuất hiện.
Giống như một tấm lưới thật lớn, từ bốn phương tám hướng, bao phủ người tu luyện trên ba phi thuyền ở bên trong.
Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động thả con rắn bay kia ra.
Sau đó, có phấn hoa trên người lặng lẽ rơi xuống.
Trong bầu trời đêm.
Tầng mây dày đặc, bị sát khí ngập trời bị khí tức cường đại xua tan.
Hào quang trên phi thuyền lóe lên không ngừng.
Vài phong chủ cùng hơn hai mươi trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên Tông phát ra khí tức khủng bố, giống như một ngọn núi lớn, nghiền ép đến mọi người Đại Viêm, làm cho bọn gần như không thở nổi.