Toàn bộ Đại Viêm, cũng chỉ có dưới lòng đất hoàng cung, phía dưới linh quáng chi tâm, mới có thể làm cho hắn tìm được cảm giác tu luyện.
Hy vọng trước khi linh quáng chi tâm khô héo, hắn có thể trưởng thành càng thêm cường đại, sau đó lại giúp Đại Viêm tranh thủ tìm một linh quáng lớn hơn trở về.
Khoảng cách từ giờ đến khi tam đại tiên tông tổ chức Cửu Châu đại hội, đại khái còn một năm hai tháng, hy vọng còn kịp.
Lúc hắn đang muốn rời đi, bảo điệp đưa tin nhiên lại rung động một chút.
Nguyệt tỷ tỷ rốt cục trả lời tin tức: 【 Công pháp ở trên quan tài băng trong Long cung 】
Dừng một chút, tin nhắn thứ hai lại gửi tới: 【 Còn nữa, sau này đừng nói chuyện với ta nữa 】
Lạc Thanh Chu càng ngây người, vội vàng nói: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta đã làm gì chọc giận ngươi sao? Nếu như là chuyện vừa rồi ta chọc ghẹo ngươi, ta xin lỗi, sau này ta nhất định khống chế bản thân, không bao giờ vô lễ với ngươi nữa 】
Đối phương không trả lời.
Lạc Thanh Chu cẩn thận nhớ lại, âm thầm nói: Không phải là chuyện giúp sư thúc xông quan chứ? Hoặc là chuyện ân ái với Nữ đế?
Hắn suy nghĩ lung tung trong chốc lát, thấy thời gian không còn sớm, không dám kéo dài nữa, lập tức xuống đáy hồ.
Lúc đi tới Thủy Tinh Cung của Long Nhi, nhìn thấy trên quan tài băng, quả nhiên đặt một quyển sách.
Trên bìa sách, xiêu vẹo viết vài chữ lớn méo mó khó coi: Nguyệt Dao Ngự Kiếm Thuật.
Lạc Thanh Chu:
- ......
Lật xem sách rồi nhìn về phía trang đầu tiên.
Trên trang sách, vẫn là vài dòng chữ nhỏ xiên xiên vẹo vẹo, tiếp theo, xuất hiện một bức tranh.
Trong hình, một người đang múa kiếm.
Phi kiếm cũng được vẽ méo mó, cực kỳ khó coi, giống như con giun đất đang ngo ngoe.
Nhưng thần kỳ chính là, thân ảnh sử dụng phi kiếm kia, lại được vẽ rất đẹp rất cẩn thận, một bộ váy trắng, dáng người yểu điệu, khoác lên mình mái tóc dài đen nhánh, phiêu phiêu như tiên, vẻ mặt lãnh ngạo, vừa nhìn đã biết là một tiểu tiên nữ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo lại không kém phần xinh đẹp.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật vài cái, nhịn xuống, không nhịn được, lấy ra bảo điệp, gửi tin nhắn cho người nào đó: 【 Nguyệt tỷ tỷ, tiểu tiên nữ trong sách thật đẹp, nhưng, chữ viết và những hình khác… 】
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Chữ viết và những hình khác thì thế nào? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Lập dị, đại đạo đơn giản nhất, phản phác quy chân, là tác phẩm của thần nhân! 】
Tin nhắn trả lời một lần nữa: 【 Đừng nói chuyện với ta 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nên nói cho ta biết nguyên nhân tức giận chứ? Chỉ khi ngươi nói, ta mới có thể thay đổi, ngươi không nói, ta lần sau ta sẽ phạm tội thì sao? 】
Một lát sau.
Tin nhắn trả lời: 【 Tiếp tục phạm đi!!! 】
Hả?
Lạc Thanh Chu nhìn tin tức này, cùng với dấu chấm than phía sau. Nếu như hắn không nhớ nhầm, đây là ký hiệu đầu tiên khi hắn và Nguyệt tỷ tỷ nhắn tin, đối phương sử dụng dấu chấm than ở cuối câu.
Có lẽ là thật sự tức giận...
Lạc Thanh Chu: 【 Có phải vì chuyện ta giúp sư thúc tu luyện không? Hay là bởi vì chuyện của ta với Nữ đế? 】
Đối phương không để ý tới hắn nữa.
Lạc Thanh Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, ngoại trừ hai chuyện này, hẳn là không có chuyện gì khác.
Về phần chuyện lúc trước khinh bạc, trước đó hắn đã xin lỗi, mà đối phương hình như cũng không truy cứu nữa.
Quên đi, vẫn nên tranh thủ thời gian tiến cung tu luyện đi.
Hiện giờ tình huống Đại Viêm nguy cấp, hắn cũng không thể vì chuyện tình cảm mà cản trở việc tu luyện.
Hơn nữa Nguyệt tỷ tỷ đương nhiên cũng sẽ không thật sự giận hắn.
Cất công pháp, hắn lập tức rời khỏi Long cung, sau đó trực tiếp từ dưới lòng đất tiến vào hoàng thành.
Bây giờ đã là rạng sáng.
Không biết Nữ đế đã ngủ chưa?
Hắn trực tiếp đi đến phòng tu luyện.
Vừa đi ra khỏi lòng đất, đột nhiên nghe được một tiếng cười lạnh đắc ý:
- Sư tỷ ơi sư tỷ, có lẽ bây giờ ngươi đã hối hận muốn khóc nhỉ? Lúc trước... Ai vậy.
Nữ đế bệ hạ đang nằm trên giường cầm bảo điệp đưa tin lẩm bẩm, đột nhiên ngồi dậy, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một ấn ký hỏa diễm đỏ tươi.
Trong động phủ, nhiệt độ chợt dâng cao.
Tại thời điểm này, cánh cửa hang động đột nhiên mở ra.
Nguyệt Ảnh mặc một bộ váy đen, bảo kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, nhanh chóng lướt vào, vẻ mặt lãnh khốc.
Nguyệt Vũ cũng đi theo vào.
Chẳng qua, khi ba người nhìn thấy bộ dáng người tới, đều sửng sốt.
Ánh mắt Nguyệt Ảnh và Nguyệt Vũ phức tạp nhìn hắn một cái, lập tức lui ra ngoài, đóng cửa động lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nằm trên giường thì cứng đờ, đột nhiên bịt miệng lại.
Lạc Thanh Chu vội vàng xin lỗi nói:
- Bệ hạ, thực xin lỗi, thần cho rằng ngài đã trở về tẩm cung nghỉ ngơi, cho nên không nói trước với ngài, trực tiếp đến.