Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Ta đi cùng ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, gật đầu nói:
- Được.
Hắn không lo lắng sẽ đả thương sư thúc.
Thực lực của sư thúc bây giờ, tuy rằng không bằng hắn, nhưng cũng không thể khinh thường.
Hai người ra khỏi động phủ, rất nhanh đi tới mảnh rừng trúc rậm rạp kia.
Lúc trước phòng của Đao tỷ, nằm ở trong cùng của khu rừng trúc này, nhưng cuối cùng lúc hắn và Thiền Thiền cưỡi ngựa đã làm sập, sau đó liền chuyển đến nơi khác ở.
Không biết Đao tỷ ở biên giới thế nào.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, rất nhanh đã đi tới chỗ sâu nhất trong rừng trúc.
- Sư thúc, đứng xa một chút, uy lực Ngưu Ma thần quyền của ta rất lớn, cẩn thận đánh bay ngươi. Nó không giống như lôi điện, dù bị đánh bay, ngươi cũng có thế hấp thu nó để dùng.
Lạc Thanh Chu cố ý trêu chọc một câu.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn một cái, cúi đầu, xoay người, bước nhanh rời đi.
- Rầm.
Không bao lâu, trong rừng trúc vang lên từng trận tiếng luyện quyền.
Từng tầng khí lạnh rất nhanh như sóng triều, từ bốn phương vọt tới, bốn phía thanh trúc tươi tốt, rất nhanh bị khom vòng eo mảnh khảnh, chấn động không ngừng...
Tiếng kêu răng rắc, lá rụng rào rào.
Ngưuuu~.
Một tiếng trâu kêu lên trong rừng trúc.
Trên lưng Lạc Thanh Chu, đột nhiên xuất hiện một hư ảnh man ngưu, hai quyền biến thành màu đen, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ thân thể của hắn ở bên trong.
- Ma Ngưu va chạm.
- Ma Ngưu giương vó.
- Ma Ngưu vẫy đuôi.
Trong khi đó.
Cách xa vạn dặm, ba chiếc phi thuyền từ trong một tòa quang trận chậm rãi bay lên.
Dẫn đầu một chiếc phi thuyền, Cửu Thiên Dao Đài, Bồng Lai Tiên Đảo, cao tầng Phiêu Miểu Tiên Tông tề tụ.
Mà trên hai chiếc phi thuyền phía sau, đều là đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông.
- Xuất phát.
Ra lệnh một tiếng, ba chiếc phi thuyền rất nhanh bay lên trời cao. Trong nháy mắt, đã biến mất không thấy.
Hoàng hôn buông xuống núi.
Trong rừng trúc, Lạc Thanh Chu tu luyện cường độ cao liên tục nguyên cả buổi chiều, quần áo đã ướt đẫm, sức cùng lực kiệt.
Để cho cơ thể tràn đầy năng lượng, rèn luyện thân thể tốt hơn.
Mỗi một chiêu Ngưu Ma Thần Quyền của hắn, đều phát ra lực lượng lớn nhất, đánh ra hiệu quả lớn nhất, hơn nữa liên tục không ngừng.
Suốt một buổi chiều, thời gian thảnh thơi cũng không có.
Hiện giờ kinh mạch huyệt khiếu trong cơ thể hắn, đều có một cảm giác đau đớn nóng rực, giống như muốn xé rách.
Chính là muốn loại hiệu quả này.
Tựa như luyện sắt, rèn luyện lặp đi lặp lại, mới có thể luyện ra tinh hoa cuối cùng.
Sau khi trời tối.
Hắn thu công, nghỉ ngơi một chút, trở lại động phủ.
Lập tức đi tắm rửa.
Khi nước ao ấm áp tỏa ra hương hoa, bao bọc toàn bộ thân thể mệt mỏi, hắn nhịn không được thoải mái rên rỉ một tiếng.
Tựa vào ngọc thạch phía sau, nghỉ ngơi một lát.
Hắn lấy bảo điệp đưa tin ra.
Buổi chiều luyện quyền, có người gửi tin nhắn cho hắn, nhưng hắn không có thời gian kiểm tra.
Hai tin nhắn.
Một là Phấn Du tiên tử gửi tới: 【 Hai ngày sau đến 】
Một điều khác, là Nữ đế gửi tới: 【 Trẫm nhớ ngươi 】
Lạc Thanh Chu nhìn tin tức của Nữ đế, hơi sửng sốt, sao đột nhiên chết lặng như vậy?
Đây không phải là phong cách của Nữ đế bệ hạ cao cao tại thượng. Chẳng lẽ, trong cung xảy ra chuyện gì?
Hắn trước tiên cảm tạ Phấn Du tiên tử, sau đó trả lời Nữ đế: 【 Bệ hạ, làm sao vậy? 】
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Không sao cả, ngươi thế nào rồi? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đêm nay bắt đầu xông quan, hẳn là không có vấn đề gì. Vừa rồi nhận được tin tức, người của Phiêu Miểu Tiên Tông hai ngày sau đến 】
Nữ đế: 【 Ồ 】
Lạc Thanh Chu: 【 Có chuyện gì trong cung không? Hay có chuyện gì đó đã xảy ra ở biên giới? 】
Nữ đế bệ hạ: 【 Không, chỉ nhớ ngươi]
Lạc Thanh Chu: 【 Bệ hạ đột nhiên ôn nhu như vậy, trong lúc nhất thời, thần thụ sủng nhược kinh (được ưu ái mà ngạc nhiên), không biết làm sao 】
Nữ đế bệ hạ: 【 Nghịch thần! Chờ ngươi trở về, trẫm phải trừng phạt ngươi! 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nghe bệ hạ nói như vậy, thần mới yên tâm. Quả nhiên, thần vẫn thích bệ hạ cao cao tại thượng uy nghiêm khí phách 】
Nữ đế: 【 Thích bị ngược, phải không? Biến thái! 】
Lạc Thanh Chu: 【 Cảm giác bệ hạ hôm nay có tâm sự, có thể nói với thần một chút không? Vì bệ hạ giải ưu giải nan, là chức trách của thần 】
Nữ đế bệ hạ: 【 Nói thật dễ nghe, mỗi lần ngươi đều không hề giải sầu giải nan cho trẫm, mà còn để vật liệu xấu xí của ngươi lại cho trẫm, làm cho thân thể người ta đầy phiền não của ngươi. Không những thế còn bắn điện vào ta, quá đáng 】
Lạc Thanh Chu: 【 Bệ hạ, người thật sự không sao chứ? 】
Nữ vương bệ hạ: 【 Không sao đâu, phiền não của trẫm, còn không phải là đại sự quốc gia 】