Rõ ràng đối phương thua không chịu nổi, đột nhiên trở về muốn tàn sát người tu luyện Đại Viêm bọn họ, bọn họ chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, đối phương lại cắn ngược một miếng, mượn chuyện này tới tìm.
Hèn hạ đến cực điểm, khinh người quá đáng.
Nói cho cùng, vẫn là do Đại Viêm bọn họ quá yếu.
Nếu bọn họ hơi cường đại một chút, nhiều hơn mấy cao thủ Quy Nhất cảnh, hoặc có hai cao thủ Vũ Vương cảnh, thậm chí cao thủ Lôi Kiếp cảnh, đối phương tuyệt đối không dám tùy ý ức hiếp như thế.
Hiện giờ Bạch viện trưởng đã bị thương, nếu đối phương đột nhiên động thủ, cũng chỉ có thể dựa vào quân đội võ giả liều mạng cùng bọn họ.
Đến lúc đó, cả kinh thành chỉ sợ đều sẽ máu chảy thành sông.
Nếu như Đại Mông đế quốc nhân cơ hội xâm lấn ở biên cảnh, chỉ sợ toàn bộ Đại Viêm đều lung lay sắp đổ.
Suy nghĩ chuyện này, hắn nắm chặt tay.
Tông môn như Phiêu Miểu Tiên Tông, không nên tồn tại, càng không có tư cách xưng là Tiên Tông.
Tuy hai tông môn Cửu Thiên Dao Đài cùng Bồng Lai Tiên Đảo có lẽ cũng sẽ dựa vào thực lực của mình, lấy rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng cũng không có vô sỉ như bọn họ.
Vừa rồi tỷ thí thất bại, vừa ký kết khế ước, liền trở mặt tàn sát, không nói quy tắc, quả thực so với Ma Tông còn âm hiểm ghê tởm hơn.
Khó trách lúc trước Nguyệt tỷ tỷ dù có phải trả giá lớn như vậy, cũng muốn thoát khỏi tông môn kia.
Nghe nói lúc trước Nguyệt tỷ tỷ sở dĩ tiến vào Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng là bị ép bắt vào.
Tông môn ghê tởm như vậy, vì sao không bị sét đánh?
Không đúng, mấy ngày trước, mấy trưởng lão cùng đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông đều mới bị lôi kiếp giết chết.
Mặc dù đó sấm sét là do hắn đã dẫn xuống.
Hắn lại sắp đột phá.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn là còn có lôi kiếp. Nếu đến lúc đó đối phương thật sự khinh người quá đáng, như vậy, hắn cũng thoả mãn, để cho bọn họ nếm thử tư vị thiên lôi đánh chết.
Nếu trời đã không nhận, vậy để hắn thay trời hành đạo.
Cố gắng tu luyện.
Hãy chắc chắn để đột phá.
Hắn nắm chặt nắm tay, rất nhanh đã đến phía sau Kiếm Phong.
Cả tòa Kiếm Phong, một mảnh đen kịt, yên tĩnh, giống như không có người ở.
Hắn nhẹ nhàng quen thuộc đi tới động phủ của sư thúc.
Trong động phủ, cũng yên tĩnh không tiếng động.
Hắn không để ý cấm chế, trực tiếp mở cửa động đi vào.
Trong phòng tu luyện.
Sương mù mờ mịt, một mùi thuốc nồng đậm, phiêu phù trong không khí. Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, xõa tung mái tóc dài đen nhánh, đang một mình yên tĩnh ngồi ở trong góc, nhắm hai mắt tu luyện, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn so với trước.
- Oanh.
Không bao lâu, trong phòng tu luyện cách vách truyền đến âm thanh luyện quyền.
Hai canh giờ sau.
Lạc Thanh Chu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.
Lập tức, tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.
Hai giọt chất lỏng màu đen được hấp thụ đầu tiên.
Sau đó, thần hồn hắn xuyên qua đỉnh hang động, ngồi bên ngoài, tắm ánh trăng, bắt đầu hấp thụ năng lượng từ mặt trăng.
Linh dịch nhập thể, lực lượng rất nhanh dâng lên một cỗ khí nóng cường đại, bắt đầu chảy về phía toàn bộ thần hồn của hắn.
Trên đỉnh đầu, một vòng xoáy trong suốt bắt đầu xoay tròn rất nhanh. Thần hồn Lạc Thanh Chu lóe lên không ngừng.
Một đêm trôi qua lặng lẽ.
Sau khi bình minh.
Thần hồn Lạc Thanh Chu cũng không lập tức trở về cơ thể, mà là nghênh đón ánh mặt trời mới mọc, tiếp tục tu luyện.
Sắp đến trưa, thần hồn hắn mới trở về cơ thể.
Linh dịch trong cơ thể hóa thành năng lượng, quá mức cường đại, còn chưa hoàn toàn tiêu hóa.
Nhưng hiệu quả rất rõ ràng.
Hắn lấy Giám Thể Thạch ra, kiểm tra một chút số liệu.
【 Đại Tông Sư sơ kỳ: 5 】
【 Phân Thần Cảnh hậu kỳ: 99 】
Tiến trình của thân thể, cực kỳ thong thả, mấy ngày tu luyện này, chỉ lên hai điểm.
Nhưng tiến trình của thần hồn, đã tới chín mươi chín, còn thiếu chút nữa, hắn sẽ có thể bắt đầu chạy nước rút Hóa Thần Cảnh.
Có lẽ tối nay là xong.
Linh dịch sau khi biến dị, năng lượng mang đến càng cường đại hơn. Hắn thu hồi Giám Thể Thạch, ra khỏi phòng tu luyện.
Tỷ muội Tô Phong Tô Vũ đã bưng đến bữa trưa thịnh soạn.
Thân thể tu luyện, cần tiêu hao lượng lớn thể lực cùng năng lượng, cho nên rất dễ đói.
Hắn cũng không khách khí.
Rất nhanh, gió cuốn mây tan, hắn đã ăn sạch thức ăn trên bàn.
Lúc Lệnh Hồ Thanh Trúc đi ra, cũng chỉ còn lại một bình rượu trái cây.
Lạc Thanh Chu cầm lấy bầu rượu, rót hai chén rượu, đưa cho nàng một ly.
Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ lắc đầu.
Lạc Thanh Chu tự mình uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống hết một bình rượu trái cây, hắn mới đứng dậy nói:
- Ta đi tới rừng trúc luyện quyền, động tĩnh có thể hơi lớn, đừng để hai vị sư tỷ tới gần, cẩn thận đả thương các nàng.