Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng.
Tử Hà tiên tử phản ứng lại, tươi cười nói:
- Bệ hạ, chúc mừng ngươi chọn một phu quân tốt.
- Ánh mắt của bệ hạ, người khác cũng không bằng.
- Bệ hạ, chúc mừng, chúc mừng.
Những người khác cũng đều vội vàng chúc mừng. Giờ này khắc này, Kim Thiền tự, Hoa Sơn phái, Thanh Vân Quan, Tiêu Vân Các cùng Lăng Tiêu Tông, ngũ đại môn phái chèo lái, đều rất ăn ý cùng thay đổi xưng hô từ “điện hạ” thành “bệ hạ”.
Người của các tông môn khác nghe xong, cũng đều lập tức hiểu được, đồng loạt xưng hô bệ hạ. Giờ khắc này, danh phận Nữ đế Đại Viêm của Nam Cung Hỏa Nguyệt, mới chân chính được tất cả tông môn Đại Viêm thừa nhận.
Nam Cung Hỏa Nguyệt rụt rè, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh trên đài. May mắn... May mắn... May mắn nàng quyết đoán ra tay, chiếm hữu hắn. Suy nghĩ đây, nàng lại quay đầu, nhìn về phía đám người sau cùng. Dưới tàng cây lớn, một thân ảnh mặc váy trắng, ánh mắt lúc này, cũng không nhìn trên đài mà là đang nhìn nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi giật mình, lập tức khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng hừ một tiếng.
- Hối hận đi.
Mà lúc này, chỗ Phiêu Miểu Tiên Tông, sắc mặt mỗi người khó coi không gì sánh được. Gương mặt mấy người Chu Viễn Sơn dữ tợn đáng sợ.
Ngay cả Đại trưởng lão Công Dương Nham, giờ phút này môi cũng run rẩy, nắm chặt nắm tay. Phương Nhân Kiệt, chính là đệ tử thân truyền của Tông chủ đấy.
Trên bảng xếp hạng, xếp thứ hai. Hiện giờ, ngay cả xác cũng không trọn vẹn, hồn phi phách tán... Người thứ năm, người thứ năm... Liên tục năm đệ tử thiên tài trên bảng tinh anh, trong vòng nửa ngày, đều bị tàn sát.
Đây đều là tâm huyết và hy vọng của cả Phiêu Miểu Tiên Tông! Sau khi trở về hắn phải trả lời với Tông chủ, lão tổ, trả lời với toàn bộ tông môn thế nào đây?
Tội lỗi không thể tha thứ, tội lỗi là không thể tha thứ. Trong lòng hắn tuyệt vọng, trong nháy mắt giống như già nua hơn mười mấy tuổi, thân thể nhoáng lên một cái, gần như ngã xuống.
Những tu luyện giả tông môn khác đứng ở gần bọn họ, giờ phút này đều bị cỗ không khí áp lực này đến mức không thở nổi, lặng lẽ lui ra.
Tuy nhiên, ở phía cuối cùng của đám người của Phiêu Miểu Tiên Tông, có hai đệ tử trẻ tuổi, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Trong đó có một đệ tử trẻ tuổi, còn vuốt ngực, trong miệng đang lẩm bẩm.
- Ta biết... Ta biết ngay mà...
- Tiểu tử kia, giả heo ăn hổ.
Một đệ tử khác, nhìn thiếu niên trên đài, trong lòng vẫn tràn đầy vẻ hoảng sợ:
- May mắn... May mắn...
Hai người đều là đệ tử thiên tài tiếng tăm lừng lẫy trên bảng tinh anh của tông môn năm nay.
Nhưng ở thời khắc cuối cùng của tỷ thí, đều rụt rè lùi bước. Cho nên, bọn họ đều bảo toàn tính mạng.
Chu Ngọc Phong thu hồi ánh mắt nhìn về phía đài chiến, sắc mặt hơi trắng bệch, nhìn về phía Trương Vạn Nhất bên cạnh nói:
- Trương sư huynh, hôm nay ta hiểu được một đạo lý.
Ánh mắt Trương Vạn Nhất vẫn nhìn thiếu niên trên đài như trước, sắc mặt trắng bệch, thân thể vẫn run rẩy như trước.
Bởi vì trận tỷ thí này, hắn thiếu chút nữa đã bị phái đi lên. May mắn thay... May mắn thay... Ánh mắt Chu Ngọc Phong một lần nữa nhìn về phía thiếu niên trên đài, tinh quang trong mắt lóe ra:
- Đạo lý ta hiểu chính là, cẩu mới là vương đạo.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Sau khi trở về, ta nhất định phải cẩu đến cùng! Mỗi ngày đều ở trong động phủ tu luyện, không đến đường cùng, tuyệt đối không đi ra. Nếu như phải đi ra, ta cũng phải chuẩn bị tốt tất cả thủ đoạn bảo mệnh mới đi ra, sau khi đi ra, dù gặp bất luận kẻ nào, ta đều... Gọi hắn là cha! Cho dù gặp một phàm nhân, ta cũng tuyệt đối không khinh thường! Ai có thể biết, đối phương không phải là đại năng giả heo ăn hổ? Gặp được nam ta liền quỳ xuống gọi cha, gặp được nữ ta liền quỳ xuống gọi mẹ, dù sao sau khi đi ra ta chính là nhi tử, một chữ —— sợ hãi.
Khóe miệng Trương Vạn Nhất giật giật, quay đầu nhìn về phía hắn, nhìn một lát, lại yên lặng gật đầu, đồng ý với cách làm của hắn.
- Trận thứ bảy, Đại Viêm thắng.
Lúc này, âm thanh bình thản của Giả Tầm mới vang lên trước đài chiến.
Lập tức, hào quang trận pháp trên đài chậm rãi biến mất.
Mọi người Đại Viêm, hoan hô như sấm, đều xông lên đài chiến, vây quanh thiếu niên anh hùng của bọn họ, biểu đạt nhiệt tình cùng kính ý cao nhất.
Dưới đài, trên mặt Bạch Y Sơn cũng lộ ra nụ cười.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn rụt rè đứng bên cạnh hắn như trước, ánh mắt nhìn thiếu niên trên đài bị mọi người vây quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên, mở miệng nói:
- Viện trưởng, đối với quyết định xử dụng Linh Quáng của trẫm, ngài cảm thấy như thế nào?
Bạch Y Sơn nghe vậy, mỉm cười, nói:
- Đáng giá.
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt, rốt cục lộ ra một tia tươi cười, nói:
- Có hai chữ này của viện trưởng, trẫm sẽ không sợ linh hồn phụ hoàng ở trên trời, trách cứ trẫm.