Phương Nhân Kiệt đứng vững thân thể, lần nữa cắn răng, một kiếm chém ra, kiếm mang to lớn, nhìn qua rất đáng sợ.
Nhưng...
- Oanh!
Hai cỗ lực lượng kinh khủng mãnh liệt đánh vào nhau...
Thân thể Phương Nhân Kiệt vậy mà đột nhiên bay ngược, nặng nề mà đụng vào phía trên lồng ánh sáng trận pháp phía sau lưng.
Bảo kiếm trong tay của hắn, vậy mà cũng rời khỏi tay.
- Oa...
Hắn đột nhiên há miệng, phun ra một miệng lớn máu tươi, sau đó ‘Bộp’ một tiếng, chật vật té ngã trên mặt đất.
Hắn đường đường là tu vi Hóa Thần cảnh hậu kỳ, lại có phù lục gia trì, vậy mà không địch lại thiếu niên trước mặt kia.
Mọi người dưới đài, nhìn trợn mắt hốc mồm.
Đột nhiên, có người nhìn ra không đúng:
- Kia... Thiếu niên kia, giống như...
Thần quang trong con mắt Bạch Y Sơn sáng tỏ, trên mặt lập tức xông lên hai vết màu máu, bờ môi run nhè nhẹ:
- Đại... Đại Tông Sư....
Phương Nhân Kiệt chịu đựng kịch liệt đau nhức, cuống quít từ dưới đất bò dậy, ánh mắt hoảng sợ mà khó tin nhìn về phía đối diện, nhưng còn chưa chờ hắn thấy rõ, một quyền ảnh màu đen to lớn bỗng nhiên phóng đại trong hai con mắt của hắn.
- Oanh!
Quyền thứ ba của Lạc Thanh Chu nặng nề mà đập vào trên ngực của hắn.
- Cạch.
Lồng ánh sáng hộ thể, không chịu nổi một kích.
Trên người lại khẩn cấp ngưng kết lồng ánh sáng, vẫn như cũ trong nháy mắt vỡ vụn.
Bộ ngực của hắn lập tức lõm xuống dưới.
Quyền mang màu đen như hung thú cuồng bạo, gầm thét chui vào bộ ngực của hắn, trong nháy mắt xé nát tất cả khí quan trong cơ thể hắn, lại nhào về phía thần hồn đang sợ hãi ngây người bên trong đầu hắn.
- Không ——
Một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng mà thê lương đến cực điểm lập tức phát ra từ bên trong cái miệng đang há to của hắn.
Nhưng sau một khắc, liền im bặt mà dừng.
- Bụp!
Quyền mang màu đen nổ tung lên trong cơ thể hắn.
Lực lượng cường đại, trong nháy mắt vỡ nát nhục thân cùng thần hồn của hắn không kịp chạy ra.
Từ đó.
Đệ tử thiên tài của Phiêu Miểu Tiên Tông, Hóa Thần cảnh hậu kỳ, đệ tử thiên tài xếp hạng thứ hai bên trên Phiêu Miểu bảng, lại một lần nữa vẫn lạc.
Chết, vẫn là chết không toàn thây, hồn phi phách tán.
Mọi người dưới đài, hoàn toàn tĩnh mịch.
Giờ khắc này, giống như giữa thiên địa đều đột nhiên không có bất kỳ âm thanh gì.
Lạc Thanh Chu chậm rãi thu hồi quyền mang, cũng thu hồi khí tức Đại Tông Sư đang bành trướng, ánh mắt nhìn huyết nhục trên đất, học lại nét mặt cùng ngữ khí của đối phương vừa rồi, phong khinh vân đạm nói:
- Tiện nghi ngươi, ta chỉ dùng ba quyền...
Lập tức, hắn vừa nhìn về phía đám người Phiêu Miểu Tiên Tông dưới đài, một mặt bình tĩnh:
- Từ giờ trở đi, phía dưới Võ Vương, ta vẫn như cũ vô địch.
- Trận tiếp theo, vẫn như cũ là ta.
Trên đỉnh Cự Viên, yên tĩnh đến đáng sợ.
Giờ này khắc này, trong tai mỗi người, giống như đều đang quanh quẩn hai câu này. Lúc trước mới nói, dưới Đại Tông Sư, ta vô địch.
Hiện tại lại nói, dưới Vũ Vương, ta vẫn vô địch như trước... Đây là muốn một đường đánh thủng Phiêu Miểu Tiên Tông, trực tiếp thiên hạ vô địch sao?
Thật biến thái.
Đơn giản không hợp thói thường. Thắng liên tiếp hai ba trận thì thôi, thế nhưng thắng liền năm trận, hơn nữa trận nào cũng hủy thi diệt hồn đối thủ.
Chủ yếu nhất chính là, đối phương đều là đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông! Hơn nữa, đều là đệ tử ưu tú nhất.
Người ta đường đường là một trong ba đại tiên tông Cửu Châu đại lục, Làm sao chịu nổi? Khuôn mặt của bọn hắn để ở đâu?
- Đại Tông Sư.
- Thiếu niên kia đột phá Đại Tông Sư.
- Khó trách thực lực cuối cùng, lại mạnh như vậy... Lúc này, dưới đài có người rốt cục phản ứng lại, kinh hô ra miệng.
Vẻ mặt của những người khác cũng đều kinh ngạc. Mọi người Đại Viêm, đầu tiên là sửng sốt, lập tức vẻ mặt khó tin.
- Bạch tiền bối, Phi Dương thật sự đột phá đến Đại Tông Sư?
- Thật sự đột phá sao?
Mọi người nhao nhao cuống quít hỏi.
Ánh mắt Bạch Y Sơn vẫn nhìn trên đài, nghe vậy khẽ gật đầu, vẻ mặt phức tạp nói:
- Đúng vậy, đột phá...
Vừa nghe lời này, mọi người đều chấn động, kích động không thôi.
- Vô Lượng Thiên Tôn, vậy mà thật sự đột phá đến Đại Tông Sư, bần đạo vừa rồi cũng cảm thấy quyền thứ hai cuối cùng không đúng...
- A Di Đà Phật, thiên tài, thiên tài, Đại Viêm ta cũng có Đại Tông Sư trẻ tuổi...
- Tử Hà tông chủ, chúc mừng, chúc mừng! Ánh mắt của ngươi, chúng ta tự thẹn không bằng.
- Trang tiền bối, chúc mừng.
Trang Chi Nghiêm cùng Tử Hà tiên tử đều tươi cười vui vẻ, miệng nhếch không khép lại được, vừa kích động, vừa đắc ý.
- Khụ khụ.
Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt ở một bên đột nhiên “Khụ khụ” một tiếng, lạnh mặt nói:
- Vừa rồi trẫm đã nói, bảo các ngươi chờ một chút, không cần gấp gáp. Hắn là phu quân của trẫm, trẫm đương nhiên biết hắn lập tức sẽ đột phá.